“Gừ gừ.” Con quái vật phát ra âm thanh giống như trong cổ họng có đờm đặc, tôi không cần suy nghĩ, lập tức giơ dao găm lên dùng sức đâm thật mạnh.
Loảng xoảng!
Con dao đâm vào tảng đá khiến vùng giữa ngón trỏ và ngón cái tôi tê dại, nơi con quái vật vừa đứng chẳng còn gì cả.
Tôi men theo bức tường để đến gần hướng đội trưởng Trần, suốt quá trình đó đều rất yên tĩnh, tôi hoảng sợ hô lên một tiếng, nhưng lại không có ai trả lời.
“Lão Yên, mọi người đừng đùa nữa!” Tôi quát khẽ, lối đi cũng không rộng lắm, cho dù bị tách ra thì họ cũng không nên cách tôi xa quá mới đúng.
Nhưng vẫn không có tiếng ai đáp lại, tôi có chút lo lắng, thấp giọng mắng một câu, sau đó cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng xé gió, tôi lăn người về phía trước nhưng vẫn không kịp, bị con quái vật ghì chặt xuống.
“Ọe…” Mùi hôi thối nồng nặc khiến tôi nhịn không được mà nôn khan vài tiếng.
Con quái vật có vẻ tức giận, đè tôi xuống rồi cắn vào vai tôi, tôi rít lên đau đớn, sau đó trở tay đâm nó một dao. Con quái vật khi bị dao đâm trúng thì gầm lên một tiếng dữ dội, một dòng chất lỏng hôi hám phun vào mặt tôi khiến tôi lại phải nôn khan thêm vài lần nữa.
Tôi đưa tay lau mặt, tay còn lại liên tục đâm con quái vật. Tuy rằng con quái vật này gầm lên rất dữ dội, nhưng lại không có buông tay ra, sức lực cũng không hề suy giảm, nó nằm trên người tôi cắn hết chỗ này đến chỗ khác, như thể tôi là một bữa tiệc thịt người vô cùng ngon miệng vậy.
“Lão Yên, mấy người đều chết ở đâu rồi? Ông đây sắp không cầm cự nổi nữa mất.” Tôi nín thở và hét lớn.
Sau khi hét xong, tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, dường như sự im lặng vừa rồi đã biến mất, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân hoảng loạn của lão Yên và những người khác.
Tiếp theo, tôi cảm thấy có ai đó đang tấn công con quái vật phía sau mình, ngay khi sức lực của con quái vật nhẹ đi thì tôi lập tức bò về phía trước vài bước rồi đứng dậy thở hổn hển.
“Cậu ổn không?”
Lão Yên không biết từ khi nào đã tìm được một chiếc đèn pin, lo lắng hỏi tôi.
Tôi thở hắt ra: “Không chết được”.
“Đừng nói nhảm nữa, tại sao cái thứ này đánh mãi không chết vậy chứ?” Giọng nói tức muốn hộc máu của đội trưởng Trần truyền đến, chúng tôi vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Tôi nhìn thấy đội trưởng Trần đang vật lộn với con quái vật, trên người dính rất nhiều chất lỏng không xác định, Rắn Độc cũng không ngừng dùng dao găm tấn công vào điểm yếu của đối phương, nhưng thứ này dường như không hề biết đau đớn, cứ nhắm ngay đội trưởng Trần mà cắn.
“Tránh ra!” Lão Yên đột nhiên hét lên. Tôi và Rắn Độc nhanh chóng lùi lại, chỉ thấy ông ấy móc từ trong túi ra một nắm cát đỏ rồi ném thẳng vào con quái vật.
“Ngao!” Con quái vật bị đau kêu lên một tiếng, thế mà lại thực sự buông đội trưởng Trần ra. Ông ấy nhanh chóng tập hợp lại chỗ chúng tôi, ngạc nhiên hỏi lão Yên rằng sao ông ấy lại biết mấy hạt cát này có ích?
Lão Yên nói mình cũng chỉ muốn thử xem, rốt cuộc vị trí mà con quái vật này xuất hiện trùng hợp lại là nơi không có cát đỏ.
Vẻ mặt đội trưởng Trần giống như vừa ăn phải con ruồi, sau đó sắc mặt trắng bệch nói: “Nhưng hình như nó không bị sao cả...”
Chỉ thấy con quái vật vừa mới quay lưng về phía chúng tôi đang chậm rãi quay lại, một đôi móng vuốt đẫm máu hiện ra dưới ánh đèn pin, có vẻ như thiệt hại mà cát đỏ gây ra cho nó là rất hạn chế.
“Còn đứng đực ra đó làm gì, chạy đi!” Lão Yên hét lên.
Chúng tôi kịp thời phản ứng lại, quay người lập tức chạy ra ngoài. Thứ này không thể đánh chết được, nếu tiếp tục đánh với nó, sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ xong đời.
Vừa rồi chúng tôi đã đi trên con đường được một lúc lâu, bây giờ lại bắt đầu chạy, chẳng mấy chốc đã đến cuối đường, nơi có một cánh cổng đá đang chặn lại!
****
“Tôi tới mở cửa, Trường An, cậu vén áo lên để lộ hình xăm Cửu Long trên lưng ra đi, dùng cát đỏ để chặn nó lại một lúc.” Lão Yên nhét cát đỏ vào tay tôi, sau đó không nói gì nữa.
Tôi không có thời gian phản bác lại ông ấy, nhanh chóng vén áo để lộ phần lưng ra rồi đưa cát đỏ cho Rắn Độc đang đứng bên cạnh.