Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 7:

Chương Trước Chương Tiếp

Sau đó đến cả cái bàn cũng bị ông lục lọi, đồ vật trên bàn cũng bị văng tứ tung, về phần ngăn kéo cũng bị kéo ra, rơi ầm xuống đất.

Tôi chưa bao giờ thấy ông như vậy, chỉ thấy hốc mắt ông đỏ bừng, tóc rối tung giống như ổ gà, dọa tôi đến nói chuyện cũng không dám.

Cuối cùng, ông lôi ra một chiếc hộp đựng giày đầy bụi từ gầm giường, ngồi bệt trên đống hỗn độn đó, từ trong hộp lấy ra vài cuốn danh bạ điện thoại ố vàng.

Ông nhúng ngón tay vào nước bọt, run rẩy lật từng trang, động tác cực nhanh nhưng lại nhẹ nhàng, mỗi lần lật một trang mắt ông đều đỏ hơn, miệng lẩm bẩm: cô Tứ, cô Tứ.

Sau khi lật xem hồi lâu, cuối cùng ông cũng tìm được thứ mình muốn trong cuốn danh bạ điện thoại cuối cùng, ông vội vàng đứng dậy, dùng bút và giấy sao chép lại các con số rồi bỏ vào túi, cầm ô đi ra ngoài.

“Cha……”

Tôi hét lên một tiếng, ông quay đầu lại nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, một lúc sau, ông khàn giọng nói: “Con trai à, con bị trúng thi độc, chỉ có người kia mới có thể cứu được con! Bây giờ cha phải đi lên huyện thành gọi điện thoại nhờ vả người kia, con ở nhà nghỉ ngơi, dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng gây ra tiếng động, chờ cha trở về, được không?”

Khi nói xong cha tôi đã bật khóc nức nở, mặc dù tôi muốn nói gì đó nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng không thể nói thành lời, chỉ biết nhìn ông gật đầu thật mạnh.

Cửa bị cha tôi khóa lại từ bên ngoài, tôi trở về phòng, nằm co ro trên giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn tối, mưa rơi lộp độp trên cửa sổ khiến tôi cảm thấy sợ hãi.

Tay phải của tôi càng ngày càng ngứa, tôi không kìm được mà liều mạng gãi, tuy nhiên, tôi lại thấy vảy đang lan ra toàn bộ cánh tay với tốc độ rất nhanh, màu sắc càng ngày càng đậm, cho đến khi hoàn toàn chuyển sang màu đen..

Phanh phanh phanh phanh!

Không biết đã qua bao lâu, tiếng đập cửa lại lần nữa truyền đến, tôi hoảng hốt giơ tay lên che miệng.

Tôi đoán tám phần là nữ cương thi kia tới, rồi lại nuôi hy vọng trong lòng rằng tiếng gõ cửa kia là của người trong thôn, cho nên tôi đã chậm rãi di chuyển đến bên cửa sổ, lén nhìn ra ngoài.

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ với mái tóc rối bù đang đứng ở cửa, cô ta dùng móng tay cào cửa, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười trầm thấp, thoạt nhìn còn tưởng cô ta là một người phụ nữ điên rồ, nhưng cô ta lại mặc đồ cưới màu đỏ tươi khiến tôi chú ý, sau đó đầu ốc tôi trống rỗng, trong lúc lơ đãng đã hét lên thành tiếng.

Ngay lập tức, cô ta đã chú ý đến động tĩnh bên cửa sổ, quay đầu một trăm tám mươi độ như một cái máy, mắt trắng dã như mắt cá chết nhìn về phía tôi, sau đó mỉm cười và di chuyển qua từng chút một. …

Tôi sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, sau đó bịt chặt miệng và mũi rồi rúc vào gầm giường.

Cương thi dựa vào hơi thở để nhận biết người sống, chỉ cần tôi không thở, cô ta nhất định sẽ mất đi mục tiêu..

Lạch cạch!

Tiếng vật nặng rơi xuống đất khiến tim tôi đập loạn xạ, có lẽ cô ta đã đi vào trong.....

Tiếng bước chân lạch cạch vang lên khắp phòng, dường như là đang tìm tôi khắp nơi, đột nhiên tiếng bước chân dừng lại trước giường, tôi cứng người, nín thở không dám cử động.

Sau đó, cộp một tiếng, tấm ván giường phía trên đầu tôi rung chuyển dữ dội làm cho bụi đều rơi xuống đầu tôi.

Tôi co người lại chặt hơn, chỉ nghe thấy ván giường thỉnh thoảng rung lên, như thể có thứ gì đó đang bò trên đó khiến tôi giật mình sợ hãi!

Không khí trong phổi tôi ngày càng ít đi, mặt tôi đỏ bừng vì nín thở. Tôi cảm thấy như mình sẽ ngạt thở trong giây tiếp theo, và trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện rằng cô ta sẽ nhanh chóng rời đi...

Một lúc sau, trên giường cũng không có động tĩnh gì, tôi liền lén cúi người ra ngoài xem cô ta đã rời đi chưa?

Kết quả là máu toàn thân của tôi đã đông cứng lại trong giây tiếp theo - cô ta đang cúi người trong một tư thế kỳ lạ và nhìn xuống gầm giường với một đôi mắt cá chết nhợt nhạt cách tôi chưa đầy năm centimet...

Lúc này tôi không thể nhịn thở được nữa, đang định buông đôi tay đang ôm chặt miệng mũi của mình ra thì nghe thấy tiếng gà trống gáy, trời đã sáng, nữ cương thi với đôi mắt trắng dã nhợt nhạt lộ vẻ không cam lòng, chậm rãi bỏ đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️