Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 67:

Chương Trước Chương Tiếp

Lão Yên cân nhắc một lát rồi mới nói có thể là có liên quan tới hang động ở sau lưng chúng tôi.

“Rốt cuộc trong hang động này có cái gì?” Tôi quay đầu lại nhìn hang động đen ngòm sau lưng một cái, chỉ cảm thấy nó giống như là một cái đầu quái thú, chờ đợi con mồi tự đưa mình tới tận cửa…

Lão Yên thở ra một hơi, không trả lời lại câu hỏi của tôi, chỉ hỏi một câu có vào hay không.

“Vào!” Tôi không chút do dự, làm vậy không phải là vì gan tôi lớn, mà bởi vì Cá quái dị không lui lại, bọn nó coi giữ ở vòng ngoài, chúng tôi không còn đường nào để chọn.

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, trong lòng tôi vẫn vô cùng lo lắng, lặng lẽ hỏi lão Yên là có nắm chắc không?

“Tôi nắm chắc được gì chứ, đây cũng là lần đầu tiên tôi tới chỗ này.” Lão Yên lớn tiếng trả lời lại một câu.

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn ông ấy một cái, chỉ cảm thấy hình như ông ấy đang rất cáu kỉnh.

“Trong điện báo vừa rồi nói gì vậy?”

Tôi nhướng mày, trước đó lão Yên vẫn luôn rất ổn trọng, bây giờ đột nhiên lại như vậy sợ là có liên quan tới điện báo.

Ông ấy nâng mắt nhìn tôi một cái, sau đó lắc đầu.

“Lão Yên, lúc này anh còn giấu chúng tôi thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Đội trưởng Trần sa sầm mặt mày, hiển nhiên là vô cùng không hài lòng với lão Yên.

Lão Yên lấy một điếu thuốc ra, sau khi châm lửa thì hít mạnh hai hơi: “Không phải là tôi không nói, chỉ là điện báo đó chỉ vang một nửa.”

Ngay sau đó ông ấy túm tóc nói: “Thật ra để phòng ngừa có chuyện, trừ chúng ta ra, tôi còn phái một đội ngũ khác tới.”

“Một đội ngũ khác?” Sắc mặt đội trưởng Trần càng sa sầm hơn: “Lão Yên, anh còn có bí mật gì đang giấu chúng tôi thì tốt nhất là nhân bây giờ đang ở cạnh nhau mà nói ra đi! Bằng không đạn của chúng tôi không có mắt đâu.”

Nói xong ông ấy lại sờ súng, nhìn dáng vẻ đó thật sự là có ý định bắn chết lão Yên.

“Hết rồi…”

Lão Yên giải thích, nói sở dĩ ông ấy chuẩn bị hai đội ngũ cũng chỉ là để đề phòng, bởi vì không ai biết được Dư Thành Trạch sẽ đi từ con đường nào.

“Bản đồ trên tay tôi là chuyên gia trong ban ngành mô phỏng ra, là tuyến đường cách cổ quốc Trường Dạ gần nhất.” Lão Yên từ từ nói.

“Khẳng định là Dư Thành Trạch đã đi về phía cổ quốc Trường Dạ, chẳng qua bây giờ đã mất dấu vết của cổ quốc Trường Dạ, rốt cuộc tấm bản đồ của tôi có đúng hay không thì khó nói, vì vậy vì lý do an toàn, tôi đã phái một đội ngũ khác đi theo tuyến đường của không quân năm đó.’’

Lão Yên thở dài một hơi, điện báo là do đội ngũ kia gửi tới, chẳng qua phát được một nửa thì không thấy nữa, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã gặp phải chuyện gì rồi.

Trong lòng tôi thầm suy nghĩ, xem ra lúc trước ông ấy cũng là đang liên lạc với một đội ngũ khác…

“Mấy anh đang nói cái gì?” Đội trưởng Trần ngoan cố hỏi một câu: “Cho dù là một nửa, cũng có nội dung chứ phải không?”

Lão Yên nhìn ông ấy một cái, sau đó lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói từng chữ một: “Trong… hang… động… các… anh… sẽ…”

Sau khi chúng tôi nghe xong thì đều yên lặng, lúc này nhìn lão Yên thật sự có chút kinh dị.

“Bọn họ không biết chúng ta đang ở đây.” Lão Yên khôi phục lại vẻ mặt trước đó, chẳng qua lời nói ra lại làm chúng tôi càng thêm khó chịu.

Lão Yên nói thường thì hai ngày bọn họ sẽ liên lạc một lần, trao đổi tin tức cho nhau, hôm nay vốn chưa tới ngày liên lạc, vì vậy ông ấy nghi ngờ rất có khả năng đội ngũ khác đã gặp phải nguy hiểm.

“Hơn nữa nửa lời còn lại, cứ làm tôi cảm thấy bất an.” Lão Yên dụi đầu thuốc lên mặt đất, mặt ủ mày chau nói.

Chúng tôi không nói gì cả, chủ yếu là do cũng không biết nói gì, cuối cùng là lão Yên xua tay phá vỡ sự yên lặng này, nói chắc là đều nghỉ ngợi tạm tạm rồi, cứ vào trong hang động xem thử trước.

Chúng tôi chỉnh lý lại balo một chút, sau đó đứng dậy.

Tôi và lão Yên một trước một sau kẹp hai người Rắn Độc và đội trưởng Trần vào giữa rồi đi vào hang động.

Trong hang động rất tối, cho dù mở đèn pin cũng chỉ có thể chiếu sáng được vùng đất dưới chân, dường như ngay cả ánh sáng cũng bị bóng tối nuốt chửng vậy!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️