“Lão, Lão Yên.” Tôi nuốt nước miếng, có chút do dự bước mấy bước tới bên cạnh ông ấy.
Đến gần rồi tôi mới phát hiện ra, vậy mà lão Yên đang lẩm bẩm cái gì đó, mà con cá quái dị trước mặt ông ấy cũng đang kêu chít chít, giống như đang trả lời...
Ông ấy đang giao tiếp với cá quái dị?
Da đầu tôi tê dại, từ từ lùi về phía sau, ở trong mắt tôi lão Yên trước mặt đã trở thành tồn tại giống như là quái vật.
Đột nhiên, dưới chân tôi lún xuống, dường như bản thân cũng lùn hơn một chút, tôi sững sờ cúi đầu, chỉ thấy vậy mà mình đã giẫm một chân vào bãi cát lún, thân thể đang nhanh chóng lún xuống, chỉ trong chớp mắt cát đã ngập tới phần eo.
“Trường An, thằng nhóc cậu còn sững sờ cái gì đấy!”
Tiếng gào quen thuộc truyền tới, trong đầu tôi như vang lên tiếng nổ, tôi mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một tay lão Yên đang kéo tôi, mà trước mặt ông ấy là mấy cái xác của cá quái dị.
Đội trưởng Trần và Rắn Độc vây ở bên cạnh tôi, cảnh giác nhìn chằm chằm vào những con cá quái dị đang có ý đồ tấn công.
“Chuyện gì vậy, mọi người...”
Không phải là bọn họ đã lún vào cát lún rồi sao? Còn có, không phải là lão Yên đang nói chuyện với Cá quái dị sao?
Không đợi tôi hỏi ra miệng, lão Yên đã nhanh chóng nói: “Vừa rồi chắc là cậu đã xuất hiện ảo giác, không quan tâm tới ngăn cản mà chạy tới chỗ này, bây giờ thì hay rồi... chúng ta đều bị bao vây lại rồi.”
Tôi nghe thấy lời của ông ấy thì cứ cảm thấy quái lạ, bởi vì cảnh vừa rồi thật sự không giống là ảo giác, nhưng rõ ràng tình huống bây giờ không cho phép tôi nghĩ nhiều, bởi vì khi tôi vừa tỉnh táo lại thì chúng tôi chỉ còn nửa thân trên ở trên mặt đất, hơn nữa còn đang chìm xuống từng chút một.
“Làm thế nào đây?” Tôi có chút sợ hãi, dễ nhận thấy bất cứ lúc nào đám cá quái dị trước mặt cũng có thể tấn công tới.
“Xuống dưới!” Lão Yên hô lên một câu, sau đó buông tay tôi ra, lập tức nhảy vào.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể lại chìm xuống hơn nửa, tôi cũng vội vàng che miệng mũi lại không để cát chảy vào. Mà giây phút cuối cùng khi tôi bị cát bao trùm, tôi nhìn thấy những con cá quái dị kia đang dốc toàn lực xông tới, cắn một cái lên trên cái, nếu như chúng tôi chậm một chút, cái chúng nó cắn phải chính là đầu của chúng tôi...
Xung quanh là một vùng tối tăm, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình bị cát cuốn lấy chặt chẽ, hô hấp càng ngày càng không thuận: Sợ là phải chết ở chỗ này rồi.
Gặp phải cát lún ở sa mạc, tỷ lệ tử vong rất cao. Mặc dù nói sau khi bị cát lún bao trùm thì có thể từ từ thoát ra, nhưng người bình thường sau khi bị cát lún bao trùm, phản ứng đầu tiên chính là vùng vẫy, đợi khi chân chính phản ứng lại được thì thân thể đã bị cát bao trùm hơn nửa rồi, về cơ bản thì đã không tìm được đường sống nữa.
Tôi cảm thấy có chút hoang đường, chúng tôi tránh thoát được tấn công của nhiều quái vật như vậy, cuối cùng lại phải chết ở đây?
Rầm!
Tôi còn chưa kịp đưa ra lời cảm khái cuối cùng, thân thể đã đột nhiên nhanh chóng rơi xuống, đập mạnh lên mặt đất.
Chuyện gì vậy?
Tôi xoa đầu, còn chưa mở mắt ra đã nghe thấy liên tiếp ba tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn xen lẫn cả tiếng kêu rên.
Tôi duỗi tay lau cát trên mặt đi, khó khăn mở mắt ra, nhưng xung quanh vẫn đen kịt, tôi lục lọi lấy đèn pin ra từ trong ba lô rồi vặn mở, thì thấy mình đã ngã ở trên một mảnh đất cũng được coi là bằng phẳng, mà lão Yên đang ở bên cạnh tôi, ông ấy đã mở mắt ra, đang sững sờ nhìn chằm chằm vào phía trên, mà hai người Rắn Độc thì đang ở chỗ hơi xa một chút.
Khi tôi nhìn qua đó Rắn Độc cũng đã tỉnh lại, dường như anh ta còn có chút không rõ ràng tình hình, nhưng động tác lại nhanh chóng vỗ lên đội trưởng Trần ở bên cạnh.
“Khụ khụ!” Đội trưởng Trần ho dữ dội mấy tiếng, vừa mở mắt ra câu đầu tiên chính là nơi này là chỗ nào?
Tôi lắc đầu, lão Yên bên cạnh mở miệng nói: “Chúng ta đang ở dưới lớp cát.”
Chúng tôi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cát lún vừa rồi nuốt chửng chúng tôi đang ở ngay trên đỉnh đầu, điều kì lạ là không biết cát này đã bị cái gì ngăn lại, vậy mà lại không chảy ngược xuống dưới, nó giống như là hai dòng sông được phân biệt rõ ràng vậy, cho dù ở cùng một chỗ, nhưng cũng vô cùng tách biệt.