Lúc viết di thư tôi còn cảm thấy anh đang tăng thêm một tầng bảo đảm, bây giờ tôi mới biết, anh đã sớm biết là mấy binh lính chúng tôi căn bản không đi ra được.” Đội trưởng Trần tức giận, xách cổ áo của lão Yên lên, gào tới đỏ mặt tía tai.
Lão Yên yên lặng, sau đó thản nhiên nói: “Vậy anh cảm thấy, tôi có thể bảo đảm mình có thể ra ngoài được không?”
“Ông đây quan tâm anh có ra được hay không làm gì, làm ngành nào thì ăn cơm của nghành đó, anh không đi ra được thì đó cũng là chức trách của anh. Nhưng nhóm chúng tôi thì sao, tự anh xem xem Nãi Oa kia mới mấy tuổi, Mắt Ưng và Súng Ngắn đã lăn lộn bao lâu mới có được chút thành tựu, mà giờ cả chết cũng không minh bạch rõ ràng?” Đội trưởng Trần vẫn gào to.
Tôi và Rắn Độc nghe vậy cũng yên lặng không nói, đội trưởng Trần tức giận cũng là chuyện bình thường, tôi đã đi theo ông ấy ba năm, biết ông ấy có bao nhiêu xem trọng binh lính dưới tay mình, hễ có nhiệm vụ vận chuyển có chút nguy hiểm ông ấy đều nhất định sẽ tự mình ra trận, chỉ sợ xảy ra chuyện gì.
Dù sao binh lính mà ông ấy dẫn dắt tuổi đều không lớn, như Rắn Độc và Mắt Ưng đã tính là lớn tuổi rồi.
Dùng lời của đội trưởng Trần mà nói thì nhóm binh lính này mà cởi quân trang ra thì chỉ là mấy đứa nhóc, ông ấy không nhìn nổi mấy đứa nhóc đi vào chỗ chết.
Lão Yên gạt tay đội trưởng Trần ra, cuối cùng từ từ nói một câu: “Thế nhưng trong cổ quốc Trường Dạ có thứ quốc gia cần!”
*****
“Thứ gì? Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện đang giấu chúng tôi, vừa rồi chính anh tự nói, chỉ cần tìm được Dư Thành Trạch, giờ thì sao, bây giờ lại dính líu tới cổ quốc quỷ quái gì đó?” Đội trưởng Trần trừng ông ấy.
Lão Yên thở dài nói: “Tôi không lừa anh, quả thật lần này là cần tìm Dư Thành Trạch, đây là nhiệm vụ chủ yếu, nhưng nếu như có thể đi vào cổ quốc Trường Dạ, vậy nhất định phải mang những thứ kia ra ngoài, chẳng qua... bây giờ tôi cũng không biết đó là thứ gì.”
Đội trưởng Trần vẫn yên lặng, lão Yên quét mắt nhìn chúng tôi một cái: “Khi đó lúc các cậu tiến vào quân đội đã nói như thế nào? Phục tùng tuyệt đối, trung thành tuyệt đối, cái gọi là phục tùng và trung thành không phải chỉ để nói, đừng nói cái gì mà lên chiến trường lên giết định các cậu cũng chẳng thèm nhíu mày, đó là chiến trường nhìn thấy khói súng, hôm nay các cậu cũng đang ở chiến trường, chiến trường chỗ này vô cùng nguy hiểm, vì vậy quốc gia cần các cậu, giờ thì sao, các cậu còn muốn chọn chiến trường không?”
Mấy câu này của ông ấy làm chúng tôi đều yên lặng, thật ra chúng tôi biết ông ấy nói đúng, chẳng qua trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản.
Trên chiến trường có nguy hiểm thế nào thì cũng có thể nhìn thấy được, ở đây, nói không chừng giây trước bạn còn đang cười ha ha, giây sau đã không hiểu sao mà chết đi rồi...
“Đội trưởng Trần, tôi hiểu suy nghĩ của anh, nhưng anh cũng đứng ở góc độ của tôi nghĩ xem.” Lão Yên thở dài nói: “Anh cảm thấy tôi nhìn bọn họ từng người một chết đi, trong lòng sẽ dễ chịu sao? Chẳng qua là những năm này tôi đã nhìn nhiều rồi, không còn kích động như mọi người mà thôi.”
Câu này của ông ấy làm tay của đội trưởng Trần nới lỏng ra, một lúc lâu sau mới từ từ nói: “Lão Yên, chúng tôi có thể tiếp tục đi nữa, tôi và những binh sĩ này của tôi cũng không phải là những kẻ hèn nhát sợ chết, chẳng qua là hi vọng anh đừng giấu diếm chúng tôi nữa, anh nói xem khi mấy người Súng Ngắn chết có phải là cảm thấy không đáng giá không? Các cậu ấy ngay cả mình đang làm gì cũng không biết.”
Lão Yên nghiêm túc chào một cái theo kiểu quân đội: “Yên tâm, trở về là anh hùng, không trở về cũng là liệt sĩ.”
Lần trò truyện này kéo dài hơn hai tiếng, nghe xong chúng tôi lập tức khó mà tiêu hóa, vì vậy từng người trở về lều trại. Mà lão Yên lại không trở lại, ông ấy nói muốn đi xung quanh xem xem, xác định hướng đi của ngày mai, dù sao chúng tôi là bị bão cát ép tới đây, bây giờ đang ở đâu cũng không biết rõ.
Chẳng qua tôi có chút nghi ngờ cái ông ấy gọi là xác định phương hướng thật ra là liên hệ với cấp trên, nếu không cũng không cần phải cố ý né tránh chúng tôi.