Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 52:

Chương Trước Chương Tiếp

Chúng tôi nghe mà thổn thức, nhưng cũng biết lời ông ấy nói không phải là giả.

“Sau đó thì sao?”

Đội trưởng Trần gõ mặt đất, như có điều suy tư hỏi.

“Sau đó...” Lão Yên bóp tắt điếu thuốc đã cháy đến ngón tay, lại đốt thêm một điếu nữa, sau khi hít mấy hơi mới từ từ nói: “Sau đó đã xảy ra chuyện lớn!”

Đội khảo sát Trung Nhật hứng thú dạt dào đi tới La Bố Bạc, đợi sau khi bọn họ tới nơi, tiến hành một lần thăm dò thì phấn khởi gửi điện báo ra, nói là nơi này quả thật là di tích cổ tuyệt vời, đoạn điện báo này vì vấn đề tín hiệu nên nói không quá rõ ràng, chỉ mơ hồ nghe được mấy từ cổ quốc Trường Dạ, di tích, sau đó thì là một loạt tiếng kêu thảm thiết, cũng chính là đoạn ghi âm ông ấy đã cho chúng tôi nghe trước khi đi vào La Bố Bạc.

“Năm năm trước?”

Chúng tôi đều kinh ngạc, tôi còn nhớ lần đầu tiên khi đóng quân ở La Bố Bạc, Nãi Oa còn nói cuốn băng từ kia nhìn rất cũ, khi đó chẳng ai trong chúng tôi coi đó là chuyện gì, không ngờ tới vậy mà thật sự bị anh ta nói trúng rồi.

Đội trưởng Trần sầm mặt chất vấn lão Yên, chẳng lẽ giáo sư Dư mà chúng tôi phải tìm là người đã mất tích năm năm trước sao?

“Tính cách của anh vẫn nóng nảy như thế, từ từ nghe tôi nói đi.” Lão Yên nhìn đội trưởng Trần một cái, sau đó nói ra lời thoại làm chúng tôi kinh ngạc.

Sau khi gửi đoạn điện báo đó, cả đội khảo sát đều mất liên lạc, quốc gia đã nghĩ rất nhiều biện pháp cũng không liên hệ lại được, thế là lại lần nữa phái người đi, kết quả vậy mà lại không thấy cái hố đó nữa, chỉ từ một vài dấu vết đoán ra được quả thật nơi đó đã từng xuất hiện di tích.

Quốc gia tiến hành lục soát trong phạm vi lớn, mắt thấy hi vọng càng ngày càng mỏng manh thì cũng đã từ bỏ.

Nhưng ai biết được mấy tháng sau, người dẫn đội trong đội khảo sát, một vị giáo sư tên là Dư Thành Trạch, vậy mà lại một mình chạy trốn ra khỏi La Bố Bạc, làm người bên ngoài chấn động, điều đáng tiếc là tinh thần của ông đã không bình thường nữa, cũng không hỏi ra được manh mối có giá trị gì từ trong miệng ông ấy.

Dư Thành Trạch được sắp xếp vào trong bệnh viện tâm thần, cũng phái ra hai người đi chăm sóc ông ấy, đương nhiên cũng có ý theo dõi ông ấy.

Trong bệnh viện tâm thần, Dư Thành Trạch suốt ngày ôm một đống tài liệu mà ông ấy mang về từ La Bố Bạc rồi lẩm bẩm cổ quốc Trường Dạ, nhưng cụ thể cổ quốc này như thế nào, khi đó đã xảy ra chuyện gì, ông ấy lại ngậm chặt miệng không nói, hoặc là nói ông ấy thật sự không nhớ.

Ở bệnh viện tâm thần khoảng chừng ba năm, quốc gia thấy tinh thần của ông ấy đã tốt hơn rất nhiều, thế là sắp xếp cho ông ấy một chỗ ở đơn độc, hai người trông chừng ông ấy cũng không rút đi, chẳng qua không nhìn chặt chẽ như trước kia nữa.

“Nhưng vào ba tháng trước, Dư Thành Trạch đã chạy trốn rồi...” Lão Yên nhả ra một vòng khói.

“Chạy rồi?” Chúng tôi kinh ngạc hỏi.

*****

Lão Yên gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cũng không tính là trốn, ông ấy chỉ rời đi, sau đó đi thẳng tới La Bố Bạc.”

Ba người chúng tôi nhìn nhau một cái, sau đó hỏi lão Yên, cho nên chúng tôi tới đây là để bắt Dư Thành Trạch, mà không phải là cứu ông ấy?

Lão Yên thở dài nói không phải, ban đầu bọn họ chỉ muốn bám theo Dư Thành Trạch, nhưng theo thời gian thay đổi, theo dõi lại biến thành giải cứu.

“Có ý gì?” Đội trưởng Trần hỏi.

Lão Yên nói trong năm năm bọn họ trông coi Dư Thành Trạch này, cứ cảm thấy đối phương đang giấu giếm cái gì đó, đợi tới khi cuối cùng đối phương đã chạy tới La Bố Bạc, bọn họ cuối cùng đã nhận ra được thời cơ đã tới rồi...

Vốn dĩ bọn họ có thể nửa đường mang được Dư Thành Trạch trở về, nhưng vì bí mật trên người đối phương, cho nên mới đi thẳng theo tới La Bố Bạc.

Nhưng sau khi tiến vào La Bố Bạc, đột nhiên không thấy bóng dáng của Dư Thành Trạch đâu nữa, sau đó mấy người bọn họ lập tức báo cáo chuyện này lên, từ lời tự thuật của cấp dưới, lão Yên nhận ra được nhất định là có điều kỳ lạ, thế là lần lượt phái ra hai đội ngũ tới tìm.

Chẳng qua hai đội ngũ này lại lần lượt mất tích, ông ấy chỉ có thể tự mình ra trận.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️