Lão Yên cũng không từ chối, chỉ bảo chúng tôi đổi một nơi khác để nói, chúng tôi quay đầu nhìn ngôi mộ phía sau một cái, cũng cảm thấy nơi này không phải là nơi để nói chuyện, thế là đi theo lão Yên một đoạn, dựng lều ở một sườn núi khuất gió.
Theo ý của lão Yên là, chuyện này cũng không thể làm rõ trong chốc lát được, cộng thêm nhóm người chúng tôi mới vừa thoát chết trong gang tấc, vì vậy dứt khoát khôi phục một chút thể lực trước đã.
“Bây giờ anh nói đi.” Đợi khi mọi chuyện được sắp xếp xong, đội trưởng Trần nhìn lão Yên, xem động tác của ông ấy như kiểu nếu như lão Yên dám đổi ý, ông ấy sẽ lập tức bắn một viên đạn vậy.
Lão Yên cười khổ lắc đầu bảo đội trưởng Trần không cần phòng bị như vậy, nếu như ông ấy đã nói ra bốn chữ “Cổ quốc Trường Dạ” này, thì sẽ không có ý định che giấu nữa, bởi vì chuyến đi này đã vượt khỏi mong đợi của ông ấy, cho dù đội trưởng Trần không hỏi, ông ấy cũng sẽ tìm cơ hội để nói ra.
Rõ ràng đội trưởng Trần không tin ông ấy, bảo ông ấy đừng nói nhảm nữa, mau nói ra đi.
“Mọi chuyện còn phải nói tới năm năm trước.” Lão Yên gọi mọi người ngồi xuống, thở dài một hơi: “Đội trưởng Trần, chắc là anh biết năm năm trước không quân đã từng dùng chỗ sâu trong La Bố Bạc làm sân tập bắn thí nghiệm bom hàng không đúng không?”
Đội trưởng Trần gật đầu, ông là binh lính lâu năm của Ba Âm Quách Lăng, từng nghe thấy chuyện này cũng không kỳ quái, ngay cả Rắn Độc cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nghiên, sợ rằng người duy nhất không biết gì cả ở đây chỉ có mình tôi.
May mà trọng điểm lão Yên muốn kể không phải là lần thử nghiệm đó, mà là thứ mà lần thử nghiệm này nổ ra.
Tôi không nói rõ được loại ánh mắt phức tạp đó của ông ấy khi ông ấy nói tới chuyện này, có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút khát khao.
Chỉ thấy một tay ông ấy kẹp điếu thuốc, cũng không hút, đã sắp cháy tới ngón tay rồi cũng không có cảm giác, chỉ dùng một loại giọng điệu mơ hồ từ từ nói: “Quả bom hàng không đó rơi vào chỗ sâu của La Bố Bạc, nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy...”
Nhân viên hậu cần tham gia thử nghiệm đều vô cùng tò mò, bọn họ vây xung quanh cái hố to đó, trong hố đen thui không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy một vài dây xích đồng đen đan xen.
Có người tò mò trực tiếp kéo lên, kéo tầm hơn năm mươi mét cũng không nhìn thấy đầu của dây xích, còn có người ném một hòn đá vào trong đó, đợi mấy phút cũng không nghe thấy tiếng vọng lên.
Nhưng mà, bọn họ vẫn nhìn ra được một vài thứ, khi bọn họ mở đèn pin chiếu xuống động, phát hiện dường như trên bức tường hai bên hố đều là bích họa, còn có một vài mảnh vỡ bị nổ ra giống như là mảnh vỡ của gốm sứ...
Mặc dù không quân không hiểu những thứ bên trong, nhưng cũng biết nơi này không đơn giản, thế là nhanh chóng báo lên quốc gia, khi báo lên còn mang theo những mảnh vỡ bị nổ ra.
Mảnh vỡ lập tức được đưa tới cục văn vật, chuyên gia cục văn vật vừa nhìn đã thấy không ổn, nói có khả năng nơi này chính là di chỉ của cổ quốc Tây Vực, nhưng nghiên cứu một khoảng thời gian rồi lại không xác định được rốt cuộc là quốc gia cổ nào.
Lão Yên nói tới đây thì lại thở dài một hơi: “Chuyên gia đó cũng là một nhân vật, cực kỳ hào hứng tìm lãnh đạo nói, ông ấy nghi ngờ đây căn bản không thuộc về bất kỳ cổ quốc Tây Vực nào đã từng phát hiện, mà là quốc gia thứ ba mươi bảy, nằm ngoài ba mươi sáu quốc gia Tây Vực! Vì vậy, chính phủ đã tổ chức đội khảo sát Trung Nhật đi tới nơi sâu trong La Bố Bạc để quan sát thực tế.”
“Đội khảo sát Trung Nhật?”
Tôi tỏ vẻ nghi ngờ với lời này, cho dù có phải là di tích hay không, đây cũng được tính là cơ mật của quốc gia, sao lại có thế lực của nước ngoài gia nhập vào được?
Lão Yên có chút bất lực giải thích, nói khi đó điều kiện về mọi mặt ở trong nước đều không tốt, rất nhiều thiết bị căn bản không lấy ra được, để các thế lực nước ngoài gia nhập vào cũng chỉ là để quan sát thực tế được tốt hơn mà thôi.
Cho dù là bây giờ có rất nhiều lúc vẫn cần nhờ cậy vào sự giúp đỡ của quốc gia khác, chẳng qua bây giờ lưng đã cứng hơn một chút, có thể chỉ cần thiết bị, không cần người nữa.