Tôi khó hiểu nhìn về phía ông ấy, ở đây cũng chỉ có tôi và ông ấy là thạo nghề, tôi đi thay Rắn Độc rồi thì một mình ông ấy có làm được không?
Lão Yên lại xua tay, bảo tôi không cần hỏi nhiều.
Tôi thay thế Rắn Độc, Rắn Độc cũng có chút không hiểu, đứng ở một bên cũng không giúp đỡ được lão Yên, thế là vẫn ghìm súng bắn quét xác khô.
Lão Yên cũng không nói gì, một mình ông ấy không ngừng dùng ngón tay tìm kiếm cơ quan, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về chỗ chúng tôi một cái, dường như đang quan sát cái gì đó!
Tôi bị ông ấy nhìn tới mức có hơi hoảng hốt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng ghìm khẩu súng tiểu liên loại B56, không để xác khô ra khỏi cửa đá.
Qua một hai phút, lão Yên vẫn chưa tìm ra được cửa, mà đạn của chúng tôi đã không còn nhiều nữa, tôi có chút luống cuống, nghiêng đầu chuẩn bị gào lên, nhưng lại phát hiện không biết từ lúc nào lão Yên đã đứng ở sau lưng tôi.
Tôi có chút khó hiểu, mở miệng vừa định hỏi gì đó, nhưng ông ấy lại đột nhiên đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi hoàn toàn không ngờ tới ông ấy sẽ làm như vậy, tôi không đứng vững nên đã bổ nhào về phía trước, ngã vào trước mặt một bày xác khô.
Tôi cũng không có thời gian đi mắng lão Yên, nâng súng lên chuẩn bị bắn về phía xác khô ở gần tôi.
Nhưng tôi vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện không hề có xác khô nào ở gần, mà bọn nó đều né tránh tôi ra...
“Quả nhiên như vậy,” Lão Yên cười nham hiểm một tiếng: “Thằng nhóc cậu chặn cửa lối đi, những người khác qua đây, cho dù là đập cũng phải đập ra một cái cửa cho tôi.”
Mấy người đội trưởng Trần thấy quả thật xác khô sẽ không tấn công tôi, thế là cũng yên tâm đi theo lão Yên.
Tôi giang hai cánh tay ngăn ở cửa lối đi, nhìn những xác khô nhe nanh múa vuốt nhưng lại không dám xông lên thì trong lòng cảm thấy nghi ngờ.
Chẳng qua đối mặt với xác khô ở khoảng cách gần như vậy lòng tôi cũng cảm thấy rất hoảng sợ, thỉnh thoảng quay đầu hỏi bọn họ đã tìm được chưa?
“Đợi thêm đi.” Lão Yên nhíu chặt mày: “Cậu quay người lại.”
“Hả?” Tôi có hơi không phản ứng lại kịp, quay qua đối lưng với xác khô không phải là sẽ càng đáng sợ hơn sao.
Nhưng thấy thái độ kiên quyết của lão Yên, tôi chỉ đành phải làm theo lời ông ấy nói, từ từ quay người lại, vẫn không ngừng liếc mắt nhìn xác khô, chỉ sợ tôi vừa xoay người lại chúng nó sẽ xông lên luôn.
Đợi khi tôi đã hoàn toàn xoay người lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đồng loạt, dọa cho tôi run cầm cập, kết quả tôi quay đầu nhìn lại, thì phát hiện ra vậy mà những cái xác khô này lại sợ hãi lùi về phía sau một bước!
Có thể nhìn ra dường như bọn nó đang sợ hãi thứ gì đó, nhưng lại không cam lòng cứ vậy mà chạy trốn, thế là chỉ đứng ở chỗ đó nhìn tôi.
*****
“Chuyện này?” Tôi có hơi mê mang, nhưng ngay lập tức nghĩ tới một loại khả năng.
Nếu như phải nói tôi có chỗ nào khác so với những người ở đây, vậy chỉ có hình xăm cửu long trên lưng tôi.
Vừa rồi vẫn luôn ở trạng thái kích động nên tôi không chú ý, bây giờ bình tĩnh lại tôi lại cảm thấy sau lưng ngứa râm ran, tôi nghiêng đầu lại nhìn, lại mơ hồ nhìn thấy chín con rồng đó giống như đã sống lại mà đang di chuyển.
Nghĩ được vấn đề này, tôi lại càng tò mò rốt cuộc hình xăm chín con rồng trên người mình có nguồn gốc như thế nào, mà có thể làm cho xác khô lui tránh.
Sau đó tôi nhìn lão Yên một cái, ông ấy biết hình xăm này sao? Vậy có phải là ông ấy có quan hệ gì với cô Tứ không?
Cộc cộc cộc...
Tôi còn chưa nghĩ ra, một trận tiếng bước chân truyền tới từ bên trong lối đi, trong lòng tôi sợ hãi: Tên cương thi đó tới rồi?
“Lão Yên!” Tôi nhỏ giọng gọi một câu, lão Yên gật đầu biểu thị ông ấy cũng đã nghe được, sau đó ra dấu tay bảo tôi đừng động.
Chỉ thấy ông ấy lấy ra một thứ đồ thần bí lông xù từ trong túi, đó chính là một cái móng lừa đen, sau đó ông ấy lại mò tới bên lối đi rồi nấp ở đó, ra dấu tay với tôi.
Trên trán tôi lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, vậy mà ông ấy lại để tôi lấy thân làm mồi nhử?
Đó chính là cương thi ngàn năm, khoảng cách gần như vậy nó có thể lấy mạng tôi chỉ trong chớp mắt, lão Yên đang đùa đấy à?