Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 47:

Chương Trước Chương Tiếp

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía lão Yên, nói lần này không phải là tôi kích động, lát nữa trước khi xác khô xông vào nhất định phải ném lựu đạn ra, nếu không chúng tôi đều chỉ còn một con đường chết.

“Chúng ta còn có súng!” Lão Yên thở gấp nói.

Tôi cười gằn: “Súng có tác dụng gì, mấy người không nhìn thấy Mắt Ưng chết như thế nào đâu! Anh ta bị xác khô chia nhau ăn, chia nhau ăn đấy mấy người có biết không?”

Tôi thật sự không nhịn được nữa mà gào lên, hốc mắt cũng không kìm được mà ửng đỏ.

Những người khác cũng sững sờ, sắc mắt vô cùng nhợt nhạt.

Lão Yên sầm mặt, cuối cùng vẫn từ chối: “Cho dù cậu ấy chết như thế nào, bây giờ mạng của người sống mới quan trọng, cậu đừng quên lời trước đó tôi đã nói, nơi này cũng không chỉ có mỗi xác khô!”

Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, lão Yên đã từng nói, trong này có thể còn một tên cương thi ngàn năm.

“Vậy thứ dẫn chúng ta tới hang động xác khô có phải chính là tên cương thi đó không?” Khóe miệng tôi run run, nhìn về phía ẩn cương trong tay lão Yên.

Nếu như tôi đoán không sai, chắc ẩn cương này cũng là đồ chơi của tên cương thi đó.

Cuối cùng đội trưởng Trần đã tìm được chủ đề nói chuyện: “Lúc ban đầu tôi đã nói rồi, hai người phải biết thứ đó dẫn chúng ta đi thì có chuyện tốt gì chứ, một con quỷ có thể có chuyện gì tốt? Bây giờ Mắt Ưng đã chết rồi, hai người vui chưa?”

Tôi và lão Yên đều yên lặng, mặc dù khi đó theo phán đoán của chúng tôi, nếu như không đi theo tiếng bước chân thì hoàn toàn không đi ra được. Nhưng bây giờ chúng tôi đã đi theo, lại hi sinh mất một người đồng đội, cánh cửa này còn chưa xuất hiện, việc này không khỏi làm chúng tôi nghi ngờ phán đoán của mình đã sai rồi.

“Đội trưởng Trần, chúng ta nghĩ biện pháp trước đi.” Lão Yên lấy ra điều thuốc, sau khi hít mạnh mấy hơi rồi mới nhả ra một hơi: “Đợi sau khi ra ngoài rồi anh lại mắng tiếp.”

Đội trưởng Trần sầm mặt không đáp lời nữa, mà nạp đạn lên nòng súng, phòng bị nhìn cửa vào của lối đi.

Tiếng bước chân mất trật tự của xác khô từ từ tiến lại gần, lão Yên để Rắn Độc và đội trưởng Trần phòng ngự, sau đó kéo tôi cùng nhau tìm cửa ra ngoài.

“Trường An, nhất định xung quanh đây có cơ quan, tìm ra là sẽ thấy cửa.” Lão Yên vỗ vào vị trí cánh cửa lúc trước.

Sắc mặt tôi thay đổi: “Lúc trước ông không nói như vậy.”

“Nói cậu còn quá trẻ cậu lại không chịu, lúc đó nếu như chúng ta không đi theo tiếng bước chân, cậu cảm thấy cậu có mấy phần nắm chắc có thể đối phó được nó, đó là một tên cương thi rất lợi hại đấy.”

Lão Yên thở dài nói, không phải là ông ấy cố ý muốn dẫn mọi người đi mạo hiểm, mà là căn cứ vào kinh nghiệm của ông ấy, so với những thứ không biết, chủ nhân của tiếng bước chân đó càng không dễ chọc mà thôi.

Tôi biết ông ấy nói hoàn toàn chính xác, quyển cô Tứ đưa cho tôi có ba cuốn Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang.

Trong quyển Thất Sát có nhắc tới, thật ra cương thi bình thường đều không có ý thức, chúng nó chỉ biết tấn công một cách bị động, không đi trêu chọc nó thì sẽ không có chuyên gì, nhưng lại có loại cương thi có ý thức của chính mình, bọn nó sẽ chủ động tấn công người xâm nhập, mà tình huống giống như chúng tôi gặp phải, tám phần là tên cương thi đó có chuyện muốn phó thác cho chúng tôi, nếu như không làm theo chỉ thị của nó, nói không chừng khi cửa vừa đóng lại, chúng tôi đã bị tiêu diệt toàn quân rồi.

Lão Yên thấy tôi trầm tư thì trực tiếp đẩy tôi một cái, bảo tôi nhanh đi tìm cơ quan, đừng trễ nãi chuyện này.

Tôi “ừ” một tiếng, bắt đầu vùi đầu gõ gõ đập đập xung quanh.

Chôn giấu cơ quan trong huyệt mộ là một hiện tượng thường gặp, phần lớn cơ quan cạnh cửa đều dùng ngũ hành bát quái, tôi tìm một lượt theo lối tư duy này nhưng lại không có bất kỳ phát hiện nào, mà lúc này, cái xác khô đầu tiên đã xuất hiện ở trước cửa lối đi.

Rầm.

Rắn Độc giơ tay bắn nổ tung đầu của nó, sau đó nhanh chóng thả súng, liên tục bắn quét mấy tên rồi mới mở miệng nói: “Tiếp tục thế này thì sớm muốn gì cũng phải chết.”

“Trường An, cậu đi thay Rắn Độc đi.” Lão Yên đột nhiên nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️