Một bóng đen xuất hiện trước mặt tôi, sau đó nhanh chóng bỏ chạy và biến mất ở góc đường, tôi chỉ có thể ước chừng nó trông giống như một đứa trẻ khoảng bảy tuổi.
“Đó…đó là gì vậy?” Mắt Ưng nằm trên mặt đất, có chút sợ hãi hỏi.
Tôi trầm mặt nói chỉ là tiểu quỷ (quỷ nhỏ).
Lúc này lão Yên cũng đuổi kịp, nắm lấy cổ tay Mắt Ưng nhìn xem: “Cũng may không có gì nghiêm trọng.”
Lộc cộc……
Tiếng bước chân biến mất đã lâu lại vang lên, xuất hiện ngay chỗ góc đường tiểu quỷ biến mất, Mắt Ưng nắm lấy cánh tay tôi, không dám nhúc nhích.
Tôi vỗ vai anh ta, đứng dậy dũng cảm bước tới, rồi hít một hơi thật sâu.
Ở phía cuối góc đường là một hang động đá vôi vô cùng lớn, phía trên hang và trên tường đều là xác khô bị khóa lại với nhau bằng xích sắt ...
****
Rốt cuộc đây là nơi nào?
Nhìn hàng trăm bộ xác khô, nhất thời tôi không biết nên phản ứng như thế nào.
Những xác khô này vừa nhìn đã thấy là đã qua rất nhiều năm, dáng vẻ mục nát nhìn như vừa đâm là vỡ, có vài cái trên thân còn đang mặc trường bào màu đỏ, nhìn dáng vẻ đó không khác mấy so với quần áo và trang sức của quốc gia Tây Vực thời xưa.
Việc làm sau lưng tôi tê dại chính là toàn bộ những bộ xác khô này đều không có trái tim, chỗ ngực trái tối om…
“Sao vậy?”
Lão Yên vòng tới, thuận miệng hỏi một câu, sau đó ông ấy cũng sững sờ, lẩm bẩm nói sao lại như thế này?
Những người còn lại cũng vây quanh lại, vừa nhìn thấy cảnh tượng này sắc mặt của bọn họ đều trắng bệch, đúng lúc nghe thấy lời của lão Yên, lập tức hỏi ông ấy có ý gì.
Lão Yên không nói chuyện, mà từ từ bước vào, những người khác không dám động, tôi cắn răng cũng bất chấp mà đi vào theo.
Bước tới gần mới phát hiện dường như sắp xếp của những bộ xác khô này là có quy luật, giống như có hàm ý gì đó, nhưng nhất thời tôi cũng không nói ra được.
“Hai người đừng nhìn nữa, chúng ta đi mau đi!” Mắt Ưng thật sự đã bị dọa sợ, anh ta đứng ở một góc không dám rời đi cũng không dám đi vào.
Sắc mặt của Rắn Độc và đội trưởng Trần bên cạnh cũng có hơi khó coi, cho dù bò cạp đuôi đỏ hay là Trùng Cát trước đó họ gặp phải, ít nhất vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận của bọn họ, nhưng bóng đen vừa rồi họ gặp phải, còn có xác khô bây giờ, đã vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ.
“Lão Yên, có phải là ông có gì muốn nói không?” Tôi nghiên cứu bộ xác khô cách tôi gần nhất, nghiêng đầu hỏi lão Yên bên cạnh.
Ông ấy yên lặng suy nghĩ một lát, nói hình như sự sắp xếp của những bộ xác khô này rất giống với một loại cúng tế nào đó của thời cổ đại.
Cúng tế?
Tôi nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra được loại cúng tế nào cần dùng tới hàng trăm xác chết cả.
Thấy lão Yên đã đắm chìm trong chuyện nghiên cứu xác khô, tôi nhún vai rồi quay lại tiếp tục nghiên cứu bộ xác khô trước mặt mình.
Nhưng vừa nhìn tôi đã sững sờ: Vừa rồi tay của cái xác khô này đang nâng lên sao?
“Hai người còn không đi à?” Mắt Ưng sốt ruột tới sắp khóc rồi, nhưng một mình anh ta lại thật sự không dám đi, chỉ cứ đứng ở một góc thúc giục chúng tôi.
Tôi đang mê mẩn suy nghĩ thì bị anh ta dọa tới nhảy dựng lên, thế là trực tiếp quay đầu lại nói: “Đừng ồn!”
Mắt Ưng trợn tròn hai mắt, ngón trỏ tay phải chỉ về phía tôi, run rẩy nói: “Cậu cậu cậu…”
“Không phải chỉ quát anh một câu thôi à? Đến nỗi làm ra phản ứng lớn như thế sao, được rồi, tiếng bước chân đó dẫn chúng ta vào đây nhất định là có mục địch của nó, đợi chúng tôi nghiên cứu xong rồi sẽ lập tức rời đi.” Tôi cười nhẹ nói.
Mắt Ưng lại đột nhiên hét lên một câu: “Nó còn sống!”
“Cái gì?” Trong chốc lát tôi vẫn chưa phản ứng lại, chính vào lúc này tôi cảm thấy cổ mình bị siết lại, dường như là bị cái gì đó bóp lấy.
Tôi khó khăn cúi đầu xuống, chỉ thấy hai cái tay gầy đét khô quắt đang đặt trên cổ tôi, càng ngày càng siết chặt.
Soạt soạt soạt…
Tiếng xích sắt đan xen cũng vang lên sau đó, lão Yên đứng ở bên cạnh nhanh chóng có phản ứng, tiến lên dùng súng bắn gãy cái tay đang bóp cổ tôi, sau đó hét lên một câu với mấy người đang sững sờ: “Còn không mau chạy đi?”