Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, bởi vì tiếng bước chân truyền đến từ sâu bên trong, nhưng hôm qua chúng tôi đi vòng quanh thì phát hiện bức tường không lớn lắm và cũng không có con đường nào dẫn đến những nơi khác.
“Đây, đây sẽ không như cậu nói, ma quỷ gì đó chứ?” Mắt Ưng nghẹn lời, hồi lâu mới nói xong.
Tôi im lặng gật đầu, vẻ mặt của Mắt Ưng càng trở nên tồi tệ hơn, anh ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi lao ra ngoài.
“Chỉ sợ là đi không được.”
Lão Yên nhẹ nhàng nói ra một câu, vừa nói xong, ánh sáng trong bức tường dần dần tối đi, quay đầu nhìn lại đã thấy lối ra rộng rãi dành cho hai người ở trước mặt đã biến mất.
“Tại sao lại như vậy?” Ngay cả Rắn Độc thường ngày luôn bình tĩnh cũng thay đổi sắc mặt, anh ta đi đến lối ra, dùng tay chạm vào nó, cuối cùng lắc đầu: “Không phải ảo giác, nó thực sự đã biến mất.”
Lộc cộc……
Tiếng bước chân lại vang lên, lần này càng gần chúng tôi hơn, tôi nhanh chóng lấy đèn pin ra bật công tắc, chỉ thấy một lối vào tối tăm xuất hiện trước mặt.
Lão Yên thở dài, kêu mọi người lấy đèn pin ra, thu dọn trang bị rồi đi thẳng đến cửa vào.
“Lão Yên!” Đội trưởng Trần hỏi một câu: “Bên trong đó rốt cuộc là gì vậy?”
Lão Yên lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nhìn tình trạng hiện giờ, chúng ta cần phải xông vào trong đó.”
Đội trưởng Trần nghi ngờ liếc nhìn lão Yên, lên tiếng hỏi có phải ông ấy muốn đi vào trong đó, nếu không, vì sao ông ấy không tìm đường ra mà lại đi thẳng vào “đầm rồng hang hổ”.
Lão Yên im lặng, chỉ vào con đường tối om trước mặt nói: “Trong đó có thể có manh mối về giáo sư Dư.”
Bây giờ ngay cả tôi cũng có thể nghe ra ông ấy đang nói cho có lệ, chúng tôi căn bản không tìm thấy bất kỳ dấu vết hoạt động nào của con người bên trong bức tường này. Ông ấy đã dựa vào đâu để phán đoán?
Đội trưởng Trần trừng mắt nhìn lão Yên, sau đó trực tiếp phản bác ông ấy: “Muốn tìm thì tự anh đi mà tìm, chúng tôi còn phải ở lại tìm lối ra.”
Nói xông, đội trưởng Trần liền đi đến chỗ lối ra, cầm lấy con dao găm gõ khắp nơi, Rắn Độc và Mắt Ưng vội vàng đi lên hỗ trợ, đội trưởng Trần trừng mắt nhìn tôi một cái: “Tên nhóc nhà cậu còn không mau lại đây?”
“Chú Trần, đừng cố nữa, chúng ta thật sự không thể ra ngoài được.” Tôi thở dài.
Đội trưởng Trần mở to mắt hỏi tôi có ý gì, tôi giải thích rằng ma quỷ ở đây hình như không có ý hại người mà rõ ràng là đang muốn dẫn chúng ta đến một nơi, nếu đúng là như vậy, chúng ta không đi theo nó thì mới càng dễ dàng xảy ra chuyện.
“Vẫn là cậu hiểu lý lẽ.” Lão Yên mỉm cười, tôi cũng không phản ứng lại ông ấy, tôi cũng không phải là khôn ngoan hiểu lý lẽ gì, chỉ biết rằng mạnh mẽ tiến vào bên trong là điều không hề sáng suốt.
Đội trưởng Trần không tin vào chuyện ma quỷ, vẫn đang loay hoay tìm lối ra, nhưng vào lúc này, tiếng bước chân càng lúc càng gấp gáp, dường như sắp ra khỏi lối vào.
“Còn không mau đi vào!” Lão Yên hét lên, nói rằng nếu chúng tôi không vào, thứ đó sẽ lao ra và đuổi chúng tôi đi.
Rất có thể bọn họ biết việc tìm được lối ra là không thể nên cũng không kiên trì nữa, chán nản đi theo phía sau.
Lối vào thông với một lối đi, tôi sờ vách đá cau mày nói rằng lối đi này là hoàn toàn tự nhiên, không phải do còn người tạo thành.
Lão Yên cũng sờ sờ, gật đầu đồng ý, sau đó nhắc nhở chúng tôi cẩn thận, dù sao nơi âm tà do tự nhiên tạo ra này còn đáng sợ hơn những nơi do con người tạo ra.
Tôi lại không cho là đúng. Điều này còn phụ thuộc vào trình độ của người tạo ra. Ví dụ như con người tạo ra mười ngôi mộ cực hung, sau đó mười ngôi mộ cực hung này lại bao quanh một ngôi mộ chính và thứ xuất hiện ở ngôi mộ chính đều là Thi Vương gây hại một phương, thậm chí còn có thể xuất hiện Hạn Bạt.
Nghe tôi nói như vậy, lão Yên cười nói: “Mười ngôi mộ cực hung này cũng không phải là thứ dễ tạo ra như vậy, chủ nhân của mỗi một ngôi mộ lúc còn sống đều phải là hào kiệt hoặc kiêu hùng một phương. Cậu cảm thấy gộp mười tên Tào Tháo lại rồi chôn cùng nhau, dễ dàng như vậy sao?”