“Mọi người nhanh chóng tới đây!”
Ông ấy còn nói chưa xong, lão Yên đột nhiên hô lên một câu.
Chúng tôi vội vàng đến gần hỏi xem ông ấy có phát hiện được gì không, lão Yên gật đầu, vẻ mặt có hơi khó giải thích nhưng hình như nơi này chính là tàn tích của quốc gia Tây Vực cổ đại.
“Quốc gia Tây Vực cổ đại!”
Tất cả chúng tôi đều sửng sốt, quốc gia Tây Vực cổ đại bây giờ là khu vực phía tây Ngọc Môn Quan, năm đó Trương Khiên được phái đi sứ Tây Vực, lúc đó Tân Cương có 36 quốc gia, trong số đó quốc gia Lâu Lan là được mọi người biết đến nhiều nhất. Tuy nhiên quốc gia Lâu Lan đã biến mất một cách bí ẩn chỉ trong vòng một đêm, cho đến nay vẫn chưa có ai tìm được câu trả lời.
Phải biết rằng việc phát hiện ra một quốc gia cổ đại sẽ gây chấn động cả nước, vậy mà chúng tôi lại có thể đụng phải chuyện này?
“Đó mới là điều kỳ lạ.” Lão Yên khẽ lắc đầu: “Tôi đã nghiên cứu chữ viết của 36 quốc gia Tây Vực. Nhưng không có chữ viết nào trùng khớp với chữ viết trên bia mộ này, nếu nhìn niên đại và kỹ thuật điêu khắc thì đây đúng là di tích đến từ quốc gia Tây Vực cổ đại.”
Tôi chép chép miệng, sau đó mới phản ứng lại: “Ông nói đây là bia mộ? Hiện tại chúng ta đang ở trong mộ phần của người khác?”
Mọi người bị tôi làm cho giật mình, kêu tôi đừng nói nhảm, không ngờ lão Yên lại gật đầu nói ông ấy có thể đại khái đoán được mấy chữ trên đó, ít nhất sẽ không nhận sai hai chữ “lăng mộ“.
“Tiếp tục tìm xem, ngoài tấm bia mộ này còn có thứ gì khác không?” Lão Yên giao phó một câu, liền lấy ra một cái máy ảnh chụp lại bia mộ.
“Hình như có thứ gì đó trên tường ……”
Dạo qua một vòng, không có phát hiện gì, tôi liền dựa vào tường, kết quả mới vừa dựa lên Mắt Ưng đã kéo tôi ra và chỉ vào chỗ tôi vừa dựa vào.
Tôi xoay người lại thì thấy bức tường đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, mặt trên phủ đầy bụi dày, khi tôi tựa vào thì lớp bụi bay đi, lộ ra thứ gì đó trông như màu nước, to bằng lòng bàn tay.
Mắt Ưng hưng phấn đưa tay đào.
“Đừng di chuyển!”
Lão Yên đột nhiên hét lên, Mắt Ưng rùng mình sợ hãi, vô tình dùng lực tay quá mạnh, đã đào rơi ra một bức tường to bằng viên gạch.
Lão Yên nhìn chằm chằm Mắt Ưng, ánh mắt đầy tức giận tựa như hận không thể ăn thịt anh ta.
Mắt Ưng len lén giấu mảnh tường ở sau lưng, tựa như giấu đầu hở đuôi nói: “Tôi, tôi không cố ý.”
“Phí phạm của trời mà!” Lão Yên đau lòng giựt tay kéo Mắt Ưng ra khỏi chỗ bức tường, không ngừng vuốt ve.
Mắt Ưng xấu hổ chà xát hai tay, đang định nói gì đó thì bị lão Yên đẩy sang một bên, sau đó ông ấy lấy ra một chiếc bàn chải từ trong túi xách của mình, cẩn thận phủi từng bức tường một.
Theo động tác của ông ấy, một bức tranh tường chậm rãi xuất hiện trước mắt chúng tôi.
Bức tranh này rất kỳ lạ, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi trên ngai vàng lộng lẫy, đeo mạng che mặt màu đen, dưới ngai vàng có một người đàn ông đang quỳ, ôm đôi chân trắng nõn của người phụ nữ, trên chân còn có một chuỗi chuông vàng.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại hướng xuống phía dưới, vẻ mặt cung kính lại thỏa mãn……
Lão Yên vẫn tiếp tục phủi bụi, toàn bộ bức tường được bao phủ bởi những bức tranh, tổng cộng có năm bức tranh!
Bức tranh thứ hai là người đàn ông đang quỳ vừa rồi, người này đứng ở phía trước cửa sổ, trên cửa sổ có một bóng hình, hiển nhiên là Nữ Vương trong bức họa đầu tiên.
Hai bức tranh tiếp theo cũng giống như bức tranh thứ hai, dường như có ý nghĩa bảo vệ người phụ nữ.
Bức tranh thứ năm đột nhiên thay đổi phong cách, miêu tả một cuộc chiến tranh, người đàn ông bên cạnh người phụ nữ trông có vẻ đang thương xót, dường như không tán thành chiến tranh, nhưng người phụ nữ bên cạnh thì ngược lại, nhìn phía dưới máu chảy thành sông, khăn che mặt hạ xuống để lộ ra một nụ cười quỷ dị.
“Đây là gì?” Tôi thì thào nói.
Lão Yên chậm rãi xem xong, nói đại khái nơi này chính là nơi chôn cất người đàn ông trong bức tranh, người này hẳn là hộ pháp của Nữ Vương, nhưng cuối cùng lại bất đồng quan điểm với Nữ Vương, sau khi bất hòa đã xảy ra cái gì thì lại không thể nào biết được……