Tôi mỉm cười, Thương Thần cũng cười theo, nhưng theo tôi thấy thì nụ cười của anh ta còn xấu hơn cả khóc.
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau.” Thương Thần nói: “Nhà của Dược Quán Tử và nhà tôi vốn là thế giao, nhưng gia đình anh ta nhiều đời làm nghề y, đến thế hệ này thì xuất hiện một Thần Y là anh ta.
Anh ta từ khi còn nhỏ đã là một thần đồng rồi, đối với tôi những quyển sách thuốc chính là sách trời nhưng anh ta có trí nhớ tốt đã đọc qua thì không quên được, chỉ sau vài lần vận dụng anh ta đã có thể suy luận từ một ra ba và được gia tộc trọng dụng.
Mà nhà tôi thì có xuất thân từ thổ phỉ, chẳng có gì ngoài tính tình nóng nảy bốc đồng. Vì nhà ở gần nhau nên tôi mới may mắn trở thành bạn chơi của anh ta.”
Khi đó, Thương Thần còn trẻ, còn chưa có được bản lĩnh như bây giờ nên thường xuyên bị những người xung quanh bắt nạt vì có xuất thân không tốt và từ đó anh ta cũng chậm rãi học được cách đánh nhau.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây