Dược Quán Tử làm xong những việc này thì mệt tới mức ngồi bên cạnh ho một lúc lâu, khi ông ấy hạ bàn tay che miệng xuống, rõ ràng là bàn tay đã đầy máu.
Thấy dáng vẻ lo lắng của chúng tôi, ông ấy không để ý mà lau máu lên trên người, rồi lấy ra một lọ thuốc viên từ trong ba lo: “Đội trưởng Bạch, thuốc viên này không phải là loại phù hợp với cô nhất, nhưng có lẽ tôi cũng không còn thời gian phối lại cho cô nữa, cô dùng tạm một chút. Tốc độ hồi phục sẽ hơi chậm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì.”
Sau khi đội trưởng Bạch nhận lấy thì nhìn sâu vào Dược Quán Tử một cái, không nói gì cả, bởi vì lúc này có nói gì thì cũng là dư thừa.
“Thời gian đã gần tới rồi, đi thôi!” Lão Yên để đội trưởng Bạch nghỉ ngơi một lát, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới nói.
Sau khi chúng tôi đi thêm hai phút nữa là đã tới đầu của hang động, đội trưởng Bạch nói khi đó lúc bà ấy đào thì vẫn còn thanh tỉnh, vốn muốn đào thông hang động, nhưng lại bởi vì sức lực không chèo chống được nữa nên đã dừng lại, sau đó thì không còn cơ hội nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây