Dược Quán Tử bên cạnh cũng đã tìm được một góc tương đối an toàn: “Mọi người không cần lo lắng cho tôi, tôi có năng lực tự bảo vệ mình.”
Nói xong, ông ấy vung vẩy thứ bột đen trong tay, tôi nghĩ, từ trước đến nay y và độc đều là một nhà, y thuật ông ấy cao siêu như vậy, nhất định cũng sẽ biết cách dùng độc.
“Tôi, bảo vệ cậu ta.” Đội trưởng Bạch kéo giáo sư Hứa về phía sau, tuy rằng lời nói không rõ ràng, nhưng sự sợ sệt trong mắt bà ấy lại dần biến mất, nhất định là đã tìm lại được một chút cảm giác của trước kia.
Một nửa người trước của hung thi đã bò ra khỏi mặt đất, đôi mắt đen tuyền không có tròng trắng vừa nhìn đã thấy có điềm gở. Mà thứ này ngoài đôi mắt đen ra thì cả khuôn mặt đều là màu đỏ, những mạch máu đỏ nhô ra như những con giun đất khiến nó trông đặc biệt đáng sợ.
Lão Yên hít một hơi thật sâu: “Trường An, chúng tôi sẽ cố gắng kiên trì, cậu nhất định phải nghĩ ra cách, có biết không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây