Tôi chợt cảm thấy sởn tóc gáy: “Chẳng lẽ ý ông là chúng nó cũng vô tình xông vào đây, sau đó không thể thoát ra được?”
Lão Yên ừ một tiếng, nói trước mắt họ chỉ có thể nghĩ đến khả năng này, nếu không thì sao chúng nó có thể sống đến bây giờ?
“Vậy... Có khi nào chúng ta sẽ trở nên giống chúng nó không?” Nha Tử liếc nhìn con hổ đang hấp hối, trên đầu chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt của những người khác cũng không khá hơn là bao, nhưng dù sao họ cũng đã trải việc đời nhiều, nên cũng không quá mất bình tĩnh.
Tôi hít sâu một hơi rồi nói: “Những thứ này đều là súc sinh, vào rồi không ra được là chuyện bình thường, chúng ta là người sống sờ sờ như vậy cũng đâu thể vì nghẹn tiểu mà chết được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây