Sau khi nghe ông ấy nói ra những lời này thì tôi mới nhớ tới mộ thất trống rỗng vừa rồi, có lẽ phía sau cửa gỗ đàn hương đen mới thực sự là chủ mộ, khiến cho ánh mắt của tôi cũng lập tức nóng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào đám người giáo sư Hứa, chỉ hy vọng một giây sau là có thể nghe thấy âm thanh cơ quan mở ra.
Giáo sư Hứa và Nha Tử chạm vào đó hồi lâu, thậm chí không bỏ sót một vết nứt nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu: “Không có cơ quan.”
“Vậy cho nổ đi!” Thương Thần không kiên nhẫn nói.
Lão Yên tự mình ra trận điều tra, sau khi xác nhận không phát hiện ra bất cứ cơ quan nào, giống như cái cửa gỗ này đã được khảm kín kẽ vào bên trong bức tường ở xung quanh vậy, cho nên lúc này ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của Thương Thần.
Thương Thần cười ha ha, sau đó cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi để lộ chiếc áo jacket ở bên trong, mà lúc này tôi mới nhận ra bên trong cái áo jacket này của anh ta cư nhiên treo đầy băng đạn, quả thực đủ cho chúng tôi dùng cả năm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây