Phi Thi khiến mọi người đau đầu cứ như vậy mà được giải quyết, nhưng không ai trong số chúng tôi cao hứng nổi, đặc biệt là giáo sư Hứa, chỉ thấy hai mắt của ông ấy gần như đỏ bừng mà hướng về phía Nha Tử quát: “Chẳng lẽ ở đây không còn người nào sao? Cần con cậy mạnh như thế à?”
“Thầy.” Nha Tử thấp giọng hô một tiếng nhưng lại không nói thêm lời nào khác, còn giáo sư Hứa thì bị chọc tức đến mức ngực chập trùng không ngừng.
Lão Yên vỗ nhẹ lên bả vai của giáo sư Hứa, sau đó bước tới đeo kính râm cho Nha Tử: “Nha Tử, chưa đến lúc quan trọng thì cậu đừng cảm thấy bị đe dọa.”
Sau khi đeo kính râm vào, cảm giác lạnh lẽo ở trên người của Nha Tử cũng dần dần biến mất, qua một lúc lâu sau, anh ta mới buồn bã gật nhẹ đầu: “Tôi biết rồi, dù sao cái thứ này cũng là Phi Thi, mà mấy người chúng ta lại không có cách nào đối phó được.”
Anh ta nói cũng không phải không có lý, cho dù là lão Yên và giáo sư Hứa có muốn nói thêm điều gì thì lúc này cũng không tiện mở miệng, cho nên chỉ có thể đem lời nói nuốt xuống, sau đó gọi chúng tôi rồi đi về phía cánh cửa trước đó đã bị Phi Thi chặn lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây