Dược Quán Tử đương nhiên không đi cùng, ông ấy nói mình đã mang theo đồ đạc nên sẽ ở lại chỗ này để nghỉ ngơi, từ đó dưỡng tinh thần cho thật tốt trước khi xuống mộ.
Về phần Thương Thần, anh ta vỗ nhẹ vào bên hông rồi nói: “Tất cả đồ đạc của tôi đều ở đây.”
Còn giáo sư Hứa xuống mộ chỉ mang theo bộ não của mình, sự an toàn của ông ấy sẽ phụ thuộc vào đồng đội.
Cuối cùng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ còn lại Nha Tử và tôi, sau khi trời sáng hai người chúng tôi mượn một chiếc xe bò từ nhà của một dân làng, rồi vội vã xuống núi.
Trên đường đi, chúng tôi gặp được đám người Ninh Viễn đang vội vã quay về, trong đó có một người trợn mắt nhìn về phía chúng tôi: “Không phải các cậu muốn xuống núi à? Tự nhiên hơn nửa đêm lại đi giày vò chúng tôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây