Cũng may vào ban ngày bọn họ không làm ra hành động gì, chẳng mấy chốc, tất cả mười một người này đều đã được kéo ra khỏi hố chôn, mà chúng tôi cũng theo bọn họ ra ngoài.
Toàn bộ mười một người này đã được đưa lên xe quân sự, nhưng lão Yên vẫn cảm thấy không yên lòng nên đã kêu Ninh Viễn dùng một miếng vải mềm trói tay chân của những người này lại, sau đó mới thúc giục trung đội trưởng Tiêu nhanh chóng xuống núi.
“Nhất định phải đến được bệnh viện tâm thần trước khi trời tối, nhớ chưa?” Lão Yên lại dặn dò thêm lần nữa.
Trung đội trưởng Tiêu lên xe rồi đặt tay lên cửa xe: “Ông cứ yên tâm, khi nào xong việc tôi sẽ báo cho ông một tiếng.”
Anh ta vừa nói xong đã lái xe chạy ra ngoài, mặc dù tốc độ nhanh chóng tăng lên, nhưng dù sao cũng là đường núi nên bọn họ cũng không dám lái xe quá nhanh, cho dù lão Yên có gấp đến dậm thẳng chân thì cũng không có cách nào khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây