“Lúc A Thanh trở về thì rất kích động, cô ấy nói đã đào được một món văn vật không thể tưởng tượng nổi, giáo sư Cố còn tự mình ra tay đào bới.” Ninh Viễn giống như đang nhớ lại bộ dạng của A Thanh lúc ấy, cười vô cùng cưng chiều.
“Là bộ chuông nhỏ!” Tôi hỏi.
Ninh Viễn nhìn tôi: “Bây giờ tôi đang vô cùng thắc mắc rốt cuộc cậu là ai, sao chuyện gì cậu cũng biết vậy?”
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, đúng là không biết đến sự tồn tại của 701 nên tôi cũng không trả lời câu hỏi này. Cũng may Ninh Viễn cũng không nhất thiết muốn biết, hiện tại anh ta đang gấp gáp muốn giải thích.
“A Thanh lúc ấy vui sướng đến mức hoa chân múa tay, miêu tả với tôi về hình dạng chiếc chuông nhỏ kia, nói rằng khi giáo sư Cố gõ lên, âm thanh của chiếc chuông đó giống như là xuyên qua mấy ngàn năm lịch sử, làm lòng người trở nên vô cùng kích động!” Giọng điệu của Ninh Viễn không hề dao động, nhưng qua lời miêu tả của anh ta, tôi lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của A Thanh lúc đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây