Tôi theo Ninh Viễn đi xuống hố chôn, còn Tiểu Thịnh lúc trở về đã lập tức tìm cớ rời đi, nhìn dáng vẻ của anh ta dường như rất sợ hãi.
Phía dưới cũng không có tối như trong tưởng tượng, đèn khẩn cấp của đội khảo cổ đã bật, chiếu sáng cả một vùng bên dưới khoảng hơn hai mấy mét vuông như thể đang là giữa ban ngày.
Mà ở một nơi rộng lớn như vậy, lại có mười một người đang ở đó, bọn họ đều thu người vào trong góc riêng của mình, thoạt nhìn cũng không có gì khác biệt.
Tôi khó hiểu nhìn về phía Ninh Viễn, anh ta ra hiệu tôi không cần nói chuyện, sau đó liền dẫn tôi đứng đợi ở gần lối vào.
Đợi đến khi mặt trời lặn, những người lúc trước co rúm lại đều bắt đầu động đậy......
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây