Tôi thấy Nãi Oa đã hôn mê, nên cũng không giữ quá chặt, ai có ngờ Rắn Độc vừa mới bắt đầu bôi thuốc vào miệng vết thương, anh ta đã bắt đầu vùng vẫy dữ dội, trên trán nổi gân xanh nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Tôi vội vàng đè anh ta xuống, mũi lại chua xót, xoay đầu không dám nhìn miệng vết thương, rốt cuộc phải đau đớn như thế nào mới có thể khiến cho người đang hôn mê có phản ứng mãnh liệt như vậy?
“Ha ha, cái này tính là gì, nhớ trước đây tôi mới vừa lên chiến trường, khắp nơi đều là các mảnh tay chân, rất nhiều đồng đội trực tiếp bị nổ tung thành từng mảnh, cũng không cách nào thu gom lại được, chỉ có thể đào một cái hố chôn tại chỗ, cũng không phân biệt được ai là ai……”
Cũng không biết Rắn Độc đã thay thuốc xong từ lúc nào, anh ta ngồi cạnh tôi nói một tràng dài.
Tôi rầu rĩ “ừ” một tiếng, sau đó có chút oán trách lão Yên, nếu không có ông ấy, chúng tôi đã không rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Rắn Độc lắc đầu vỗ nhẹ vào vai tôi nhắc nhở tôi đừng quên thân phận của mình.
“Quân nhân sinh ra là để tuân theo mệnh lệnh, nhiệm vụ lần này cũng không khác gì những nhiệm vụ khác, nhiệm vụ nào cũng đều sẽ có tính nguy hiểm, cậu không thể bởi vì những thứ nguy hiểm không biết liền vội trách lão Yên! Nói thật, nếu ông ấy đưa chúng ta ra chiến trường, không chừng vừa lên chiến trường tất cả đều đã mất mạng.”
Sau khi anh ta nói những lời trên, cũng không nói thêm gì nữa, tôi ngồi đó rất lâu mới hiểu được ý của anh ta.
Trước khi đi làm nhiệm vụ, lão Yên đã yêu cầu chúng tôi viết di thư, tuy không giải thích rõ ràng mọi việc nhưng động thái này đã nói rõ với chúng tôi rằng chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nếu chúng tôi đã tiếp nhận rồi thì không thể oán trách ông ấy được.
Bây giờ tôi oán trách ông ấy, là vì chúng tôi đang phải đối mặt với những điều chưa biết, điều này chắc chắn khiến nỗi sợ hãi trong lòng chúng tôi trở nên sâu sắc hơn!
Nếu đối phương là kẻ thù bằng xương bằng thịt, chúng tôi cũng sẽ không oán trách ngay cả khi họ lao lên với chất nổ gắn trên người.
Nghĩ thông suốt điểm này tôi đã bình thường trở lại, sau đó trải túi ngủ bên cạnh Nãi Oa rồi chìm vào giấc ngủ.
Răng rắc!
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng cạch cạch cạch cạch, lúc đầu tôi còn tưởng mình đang mơ nên không để ý lắm, nhưng sau đó tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, đột nhiên bật dậy và quay lại nhìn Nãi Oa ở bên cạnh.
Máu, toàn bộ đều là máu……
“A a a…… Rốt cuộc là thứ gì? Rốt cuộc là thứ quái quỷ gì vậy!” Tôi cầm súng và bắn liên hồi, hét lên điên cuồng.
Xung quanh tôi có những bóng người đang lắc lư, tôi nghe thấy họ hỏi có chuyện gì, còn nghe thấy đội trưởng Trần mắng tôi, kêu tôi bình tĩnh lại, nhưng tôi không kịp phản ứng, chỉ muốn bắt được thứ kia và băm nó thành từng mảnh nhỏ.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, sắc mặt dữ tợn nhìn qua bóng dáng đang lắc lư trước mắt, mơ hồ nhắm vào một khuôn mặt, lại lần nữa giơ súng lên, đúng vậy, chính là nó, là nó đã hại chết Nãi Oa.
Bang!
Tôi vừa định bóp cò thì có một cái tát nặng nề giáng xuống, má trái đau rát khiến tôi tỉnh táo lại, tôi quay đầu nhìn về phía đội trưởng Trần đang giơ tay, nước mắt gần như rơi xuống: “Chú Trần, Nãi Oa anh ta…… anh ta……”
Tôi nghẹn ngào hồi lâu nhưng không thể nói được gì, Nãi Oa chết rất thảm, vốn đã mất đi hai chân, lần này bụng lại bị nát, máu tràn ra khắp lều, mắt anh ta mở to, không có chút hoảng sợ nào, chỉ có một màu đen mờ mịt.
Anh ta đã chết trước khi kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, điều đó khiến tôi cảm thấy đau lòng.
Bang!
Đội trưởng Trần lại tát tôi thêm một cái, sau đó chĩa họng súng trên tay tôi vào mặt mình, đỏ mắt hét lên: “Ông đây đều đã thấy, cho nên, cho nên cậu cứ như vậy mà chĩa súng vào đồng đội của mình sao, ông đây đã dạy cậu như vậy sao?
Cậu sống trong quân đội mấy năm đều đem đi nuôi chó hết rồi à? Muốn giết người đúng không, tới đây, nhắm hướng này mà bắn một phát, rồi nhìn xem Nãi Oa có tỉnh lại không!”
****
Lúc này tôi mới ý thức được bản thân vừa mới làm gì, tôi đang cầm súng mà chĩa vào đồng đội!