Sau khi cậu ta đi, tôi ngồi trên giường, bên tai vang lên những âm thanh lạ lùng của vết loét hình mặt người, trong đầu tôi nghĩ đến phương pháp đốt chết vết loét hình mặt người, càng nghĩ càng cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Dưới tình huống như vậy, từng giây từng phút trôi qua đều rất khó khăn, tôi có cảm giác khi lão Yên đến dường như đã trôi qua một thế kỷ vậy, mà sau khi bọn họ trở về, tiếng cười của vết loét hình mặt người lại lần nữa dừng lại.
“Trường An, cậu cảm thấy thế nào?” Lão Yên chạy tới, lúc nói chuyện vẫn còn thở hổn hển.
Tôi lắc đầu, trừ tiếng cười quái đản của vết loét hình mặt người ra thì tôi chẳng cảm thấy gì cả.
Sau khi lão Yên nghe xong thì nói muốn nhìn lưng tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây