Tiếng kêu thê lương của Thái Dương Thần Điểu hoàn toàn đối lập với tiếng rên bị nghẹn lại của Trát Tây, không biết qua bao lâu, Trát Tây từ từ bất động, tay cũng nới lỏng dần.
Mà Thái Dương Thần Điểu cũng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, nó rơi phịch xuống đất, run lên vài cái trước khi chết vì độc, tôi và Nha Tử nhìn cảnh này mà bật khóc.
“Anh!”
Một tiếng tiếng kêu sợ hãi vang lên, tôi quay gương mặt đầy nước mắt lại, lập tức nhìn thấy Côn Bố nhếch nhác đang đứng trước cửa cung điện, cánh cửa đã mở ra từ khi nào, anh ta đang nhìn Trát Tây với vẻ mặt bàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt Côn Bố có nhiều biểu cảm như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây