Cát lún còn nguy hiểm hơn cả đầm lầy, trông nó không khác gì cát bình thường, một khi có vật nặng giẫm lên sẽ chìm xuống. Tốc độ cực nhanh, cát sẽ nhanh chóng chui vào miệng và mũi khiến người ta ngạt thở mà chết.
Một bên có sinh vật không biết, một bên là cát lún, mọi người đều rơi vào im lặng, nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào?
****
Cuối cùng, lão Yên lên tiếng: “Đi trên cát lún gần như không có cơ hội sống sót, tốt nhất chúng ta nên đi theo con đường ban đầu!”
Mọi người thoáng do dự, lão Yên xua xua tay, dẫn đầu bước ra ngoài, để lại mọi người ở bên trong đang thay giày da cổ cao.
“Tôi, tôi sợ...” Nãi Oa vẻ mặt đưa đám nói, mọi người không ai dám cười nhạo anh ta nhát gan, bởi vì cảnh tượng vừa rồi hết sức quỷ dị.
Tôi thấy lão Yên đã đi được một đoạn khá xa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sợ cái gì, cho dù Diêm Vương tới, thì cứ bắn ra một loạt đạn bắn chết nó!”
Nãi Oa túm lấy ống tay áo của tôi, một tay cầm súng, căng da đầu mà đi sát bên người tôi, những người khác liền tập trung lại, cùng tôi tạo thành một hình tròn đi về phía trước.
“Sắp tới rồi, mọi người cẩn thận.” Lão Yên ra hiệu, trong lòng mọi người đều hồi hộp, phía trước chưa đầy hai mươi mét chính là nơi xuất hiện sinh vật quỷ dị, tuy vừa rồi tôi nói chuyện rất kiêu ngạo, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng.
Nãi Oa căng thẳng đến mức suýt khóc: “Bà nội tôi ơi, nếu đây là một cuộc chiến thực sự, tôi sẽ cầm súng lao ra ngoài ngay, nhưng con mẹ nó rốt cuộc đây là cái quái gì vậy?”
“Thằng nhóc nhà cậu khóc tang gì vậy.” Mắt Ưng không kiên nhẫn liền vỗ vỗ Nãi Oa, mọi người vốn đã rất khẩn trương, anh ta cứ như vậy mà gào lên chẳng khác nào muốn mọi người lên cơn đau tim.
Bang!
Chúng tôi giật mình khi nghe tiếng súng, quay đầu lại thì thấy Rắn Độc đặt súng xuống với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt rất kì lạ.
Mắt Ưng định chửi thề thì Rắn Độc khẽ liếc mắt nhìn anh ta một cái khiến anh ta phải im lặng, Nãi Oa liền khẽ mắng thầm tên này chỉ được cái giỏi bắt nạt người khác.
Lão Yên liếc nhìn Rắn Độc, đột nhiên thấy anh ta nằm xuống cát, dùng tai lắng nghe, sau đó dùng báng súng đào xuống độ sâu chưa đầy nửa mét, sắc mặt có chút thay đổi, cuối cùng còn vùi đầu vào bên trong.
“Rốt cuộc có chuyện gì? Sao cậu không nói câu nào hết vậy.” Đội trưởng Trần nóng nảy, đứng ở một bên dậm chân.
“Đừng nhúc nhích!” Rắn Độc ngẩng đầu rống lên một tiếng khiến đội trưởng Trần ngẩn người, sau đó ông ấy cũng không dám hỏi gì thêm.
Tất cả chúng tôi vây quanh anh ta, bị hành động của anh ta làm cho bối rối, nhưng Rắn Độc chưa bao giờ nói nhiều và cũng không làm những việc không cần thiết nên chúng tôi cũng không có ai dám làm phiền anh ta.
Ước chừng năm sáu phút sau, Rắn Độc mới từ trong hố ngẩng đầu lên, ngữ khí có vẻ bất an nói: “Vừa rồi có thứ gì đó vừa bò dưới cát ……”
“Cái gì?” Mọi người kinh hoàng hô to một tiếng, gấp rút dùng báng súng chọc chọc cát dưới chân, sợ thứ quỷ quái kia đang ẩn nấp bên dưới.
Lão Yên cau mày, hỏi anh ta làm sao mà biết được?
Rắn Độc liếc mắt nhìn tôi một cái rồi nói vừa rồi anh ta đã thấy được một cái miệng to đầy máu, nhưng thứ đó dường như đang lơ lửng trong không trung mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào từ cơ thể.
Sau đó anh ta bắn ra một phát súng, kết quả là không trúng bất cứ thứ gì, nhưng anh ta nhìn thấy có một chỗ phình nhỏ trên cát và có một số rung động nhẹ phát ra từ nó.
Vì vậy, anh ta đã đào một cái hố và lắng nghe cẩn thận, quả thực có thứ gì đó ở bên dưới..
“Để tôi nhìn xem.” Mắt Ưng bình tĩnh dùng báng súng đập vào cái hố đã đào sẵn, sau đó nhìn chằm chằm vào động tĩnh trong hố.
Chúng tôi nín thở, nạp đạn, chĩa họng súng thẳng vào miệng hố, chỉ cần cái thứ quỷ quái kia dám ra đây, liền bắn nó thành cài sàng.
Nhưng Mắt Ưng lại xua tay ra hiệu cho chúng tôi cất súng, thứ quỷ quái kia tựa hồ không còn ở nơi này.
Sau một màn này càng làm cho chúng tôi thêm khẩn trương, động tác càng trở nên chậm rãi khi đi về phía trước!
Sắc mặt của lão Yên trầm xuống, trong miệng còn ngậm điếu thuốc, nhưng chưa châm lửa, tựa hồ có chút bực bội.