Điều này làm tôi hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy mà anh ta đã nghĩ ra được cách gì rồi à?
Nhưng tôi cũng không hỏi nữa, bởi vì vừa rồi sắc mặt của anh ta rõ ràng đã thay đổi, như thể anh ta thực sự không muốn đề cập đến chuyện trước mắt.
Dưới sự dẫn dắt của Nha Tử, chúng tôi đã nhanh chóng rời khỏi nơi có huyết tằm.
Tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa rời khỏi lối đi, tôi lắng hỏi Nha Tử hiện tại chúng tôi phải làm sao, cứ đi tới đi lui trong lối đi này khiến tôi luôn cảm thấy bất an.
Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền ngây người ra, theo lý mà nói, khi tôi và Nha Tử ở bên nhau, Nha Tử luôn dựa dẫm vào tôi, nhưng hiện tại, sau khi anh ta tháo kính râm xuống, tự dưng tôi lại coi anh ta trở thành chỗ dựa của mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây