Nha Tử cũng bị dọa rồi, liên tục lẩm bẩm không phải vừa rồi nó còn bất động sao, sao bây giờ lại di chuyển nhanh thế.
“Anh đừng nói nhảm nữa, mau chạy đi!” Tôi hét lớn, cũng không biết có phải Nha Tử đã bị doạ tới choáng váng rồi hay không, ấy vậy mà không hề cử động, hại tôi bị trói cùng với anh ta cũng không chạy nổi.
Nha Tử nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, anh ta bảo mình đang chạy mà.
Chúng tôi liếc nhìn nhau trong một giây đồng hồ, rồi cùng đồng thời quay lại nhìn phía sau, chỉ thấy có một con tằm to lớn đang phun tơ tằm quấy chặt lấy chân của Nha Tử…
“Đây… Đây chính là quả cầu vừa rồi sao?” Tôi lẩm bẩm một câu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây