Chúng tôi mới ra khỏi trận pháp, căn bản không kịp phản ứng lại, mãi đến khi trên người truyền đến những cơn đau đớn thì mới ngạc nhiên phát hiện ra mỏ của loài chim này bén nhọn đến dị thường, mổ một cái lên người là thành một cái lỗ ngay.
“Thứ quái quỷ gì thế này?” Nha Tử vừa gào khóc vừa không quên lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm, tôi bất đắc dĩ phải kéo anh ta chạy đi, vừa chạy vừa gào lên bảo anh ta tạm thời đừng lo tìm kiếm lai lịch của đám này, chạy trước rồi tính.
Chúng tôi gần như đã tiêu tốn gần hết đạn với lũ chuột trong hang động đá vôi rồi, hiện giờ còn chưa tới được rìa lăng mộ Tàm Tùng, nếu không sử dụng tiết kiệm, cho dù có thực sự tìm ra được mộ của Tàm Tùng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, cho nên phản ứng đầu tiên của tôi chính là bỏ chạy.
Chỉ mấy con dao nhỏ của cô Thu là dường như ném mãi không hết, chúng cứ bay ra ngoài vèo vèo, nhưng đám chim đỗ quyên này như là có phép thần, chỉ có một số ít là bị dao của cô Thu ném trúng, thậm chí khi mấy con dao bay tới gần, chúng còn có thể dùng mỏ mổ lên dao.
“Đây là thứ quái thai gì thế này?” Cô Thu mắng một câu, rồi cũng không lãng phí dao nữa, đeo balo lớn mà chạy theo chúng tôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây