Côn Bố duỗi tay ngăn cản cô Thu, rồi hỏi chúng tôi có thật là không hề cảm nhận được cảm giác bị người khác theo dõi không?
Nghe anh ta nói như vậy, tôi cũng cảm thấy hình như có thứ gì thực sự đang theo dõi chúng tôi từ phía sau.
Nhưng phía sau lưng chúng tôi là hang động, suốt chặng đường tới đây chúng tôi cũng chẳng phát hiện ra có người đi theo mình; phía trước lại còn là vách đá, hai bên chẳng có đường đi, chỉ có những cái cây mọc ra từ những kẽ đá, người nào có thể ẩn nấp được chứ?
Lão Yên rít hai hơi thuốc rồi nói: Trường An, cậu có còn nhớ lúc tôi bị người cản thi kia gây ra thương tích, hôm sau, khi cậu cõng tôi ra ngoài, tôi đã nói gì không?”
“Nhớ rõ, lúc ấy ông nói hình như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta chằm chằm.” Nói xong, tôi không khỏi kinh hãi: “Không thể nào đâu? Thứ ấy lại thực sự bám theo chúng ta tới tận đây à.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây