Nãi Oa vẫn không chịu gác đêm, Mắt Ưng và đội trưởng Trần canh gác nửa đêm trước, tôi và Rắn Độc thì canh gác nửa đêm về sáng.
Rắn Độc thấy tinh thần của tôi không được tốt, bảo tôi vào lều nghỉ ngơi, anh ta một mình canh gác suốt đêm cũng không sao.
Tôi lắc đầu từ chối, thực ra tôi cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại thì sẽ nhớ đến tử trạng của Súng Ngắn nên thà rằng gác đêm còn hơn.
“Anh có thể nhìn ra đó là loại bò cạp nào không?” Tôi vẫn không nhịn được hỏi.
Tôi không biết nhiều về bò cạp, nhưng tôi cũng biết hầu hết những người bị bò cạp đốt đều sẽ có thời gian phát tác, nếu được điều trị đúng cách, họ có thể sống sót, nhưng Súng Ngắn cơ hồ là mất mạng ngay lập tức, tốc độ lan truyền của độc tố này thật không thể tưởng tượng nổi!
Rắn độc lắc đầu nói: “Tôi không rõ lắm, nhưng tôi biết có một loại bò cạp tên là bò cạp đuôi đỏ, đuôi của chúng có màu đỏ nhạt, khi lắc lên sẽ phát ra âm thanh giống như tiếng trẻ con khóc, người bị nó đốt đều không thể sống sót. Điểm này rất phù hợp, chỉ là……”
“Chỉ là gì?” Tôi cơ hồ vừa nghe liền xác định cái chết của Súng Ngắn chính là do bò cạp đuôi đỏ quấy phá, nhưng Rắn Độc lại nói rằng có gì đó không thích hợp.
“Bò cạp đuôi đỏ là sinh vật sống theo bầy đàn, tổ của chúng rất lớn, nhưng sẽ không di chuyển theo đàn, mà buổi tối mấy ngày nay đều xuất hiện tiếng khóc quá dày đặc, không giống như là thanh âm của bọn chúng.” Rắn Độc đáp.
“Huống chi bò cạp đuôi đỏ đã tuyệt chủng hàng trăm năm rồi, tôi từng được một ông cụ ở Tân Cương kể cho nghe chuyện này.” Rắn Độc nói xong liền lâm vào trầm tư, hiển nhiên rất vướng bận vấn đề này.
Ô ô ô……
Khi cuộc trò chuyện của chúng tôi sắp kết thúc, tiếng khóc lại truyền đến, tôi lập tức mở đèn chiếu về nơi xa, giây tiếp theo vẻ mặt của tôi trắng bệnh không còn giọt máu!
Cách lều chừng mười mét, xung quanh tất cả đều là bò cạp, một nửa vây quanh chúng tôi như thủy triều đánh úp lại, theo động tác vẫy vẫy đuôi của chúng, tiếng khóc nức nở càng lúc càng to, cũng càng ngày càng gần, làm lông tơ trên người tôi dựng đứng.
Tiếng bò cạp bò trên cát vang lên khiến tôi tê cả da đầu, một con bò cạp có thể giết chết một người trưởng thành, nhiều bò cạp lao vào chúng tôi như vậy, sợ rằng chúng tôi ngay cả cặn bã cũng không còn.
“Đây là... bò cạp đuôi đỏ?” Tôi nuốt nước miếng, quay đầu hỏ Rắn Độc.
Vẻ mặt của Rắn Độc đột nhiên thay đổi, vừa gào hét vừa chạy đến lều trại kêu mọi người. Tôi cũng kịp thời có phản ứng lại, vừa đi theo anh ta kêu người, vừa đem tất cả nhu yếu phẩm và vật tư nhét vào trong túi, nhanh chóng xả lều trại rồi bỏ chạy.
Nhìn tư thế của những con bò cạp đuôi đỏ này, chính là muốn chơi chết chúng tôi, nếu trì hoãn thêm nữa, có lẽ chúng tôi sẽ không thể trốn thoát được.
Nhưng chúng tôi đều là binh lính đã trải qua huấn luyện, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc ngay lúc bị đánh thức bởi tiếng hét của chúng tôi.
Ô ô……
Tiếng kêu đã đến rất gần, nhưng mọi người đều không có tâm tư để ý đến nó, chỉ muốn thu dọn đồ đạc, đi trong sa mạc mà không có vật dụng sinh hoạt chẳng khác gì tìm chết.
“Không kịp nữa rồi, chạy mau!” Rắn Độc hét lớn một câu, cũng may mọi người đều đã thu dọn xong, chỉ còn lại một ít đồ vật không cần thiết, sau đó liền đi theo Rắn Độc và nhanh chóng rút lui về phía khoảng trống được bao quanh bởi những con bò cạp đuôi đỏ..
Chuyển động của chúng tôi đã kích thích lũ bò cạp đuôi đỏ, âm thanh chúng bò trên cát càng to hơn, tôi quay đầu lại liếc nhìn thì thấy khoảng cách giữa chúng tôi đang nhanh chóng rút ngắn lại, nếu cứ chạy như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chúng đuổi kịp.
Những người khác hiển nhiên cũng đã phát hiện ra vấn đề này, đội trưởng Trần liền giơ tay bắn ra một viên đạn, một con bò cạp đứng ở hàng đầu tiên đã trúng đạn ngã xuống cát, nhưng chớp mắt liền bị những con bò cạp phía sau thay thế, tốc độ cũng không chậm lại.
Đội trưởng Trần muốn bắn tiếp, nhưng lão Yên đã giữ chặt súng hét: “Đừng lãng phí đạn!”
“Con mẹ nó, bây giờ phải làm sao đây? Bị thứ này cắn một phát thì sẽ chết ngay.” Đội trưởng Trần lại bắn thêm một phát súng, sau đó quay đầu hét lớn.