Tôi thấy rõ ràng, thứ trong tay cha tôi đâu phải là thịt thơm ngào ngạt, mà chính là một bàn tay người?
Bàn tay chỉ còn 1 nửa, bên trên còn dính máu, mà cha tôi thì cứ để như vậy mà nhét vào trong miệng nhai rôm rốp….
Thời buổi bấy giờ có mùa màng không tốt, tôi cũng từng nghe kể qua vài vụ ăn thịt người, nhưng tôi cảm thấy đó đều là dùng để doạ trẻ con.
Ai ngờ được hiện tại tôi không chỉ tận mắt nhìn thấy, mà người làm ra chuyện đáng sợ như vậy lại chính là cha tôi. Mà thứ ông ấy ăn rõ ràng là thi thể của một bé gái bị vứt bỏ ở trong bãi tha ma.
Khoảng mười phút sau, cha tôi cuối cùng cũng lau cái miệng dính đầy dầu mỡ rồi đi ra ngoài, tiếng khóa cửa vang lên khiến tim tôi đập “thình thịch”, nhưng tôi không kìm được sự tò mò nên đã đứng dậy lặng lẽ đi theo sau.
Cha tôi khiêng cái cuốc, vác một cái rỗ, trong tay cầm một ngọn đèn dầu mờ mờ, lén lút đi ra khỏi thôn, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn, có mấy lần suýt nữa thì đã nhìn thấy tôi, may mà vóc người của tôi không cao, núp ở một bên của con kênh nên mới không bị phát hiện.
Sau khi nhìn thấy cha tôi đi đến ngọn núi Tướng Quân hay còn gọi là Tướng Quân Lĩnh ở bên ngoài thôn, lòng tôi không khỏi bồn chồn.
Tướng Quân Lĩnh là nơi giao nhau giữa các thôn xóm, nhưng mỗi ngày cứ đến lúc chiều tối, người dân trong thôn thà đi đường vòng chứ không trực tiếp đi thẳng lên ngọn núi này, bởi vì ngọn núi này quả thật rất tà ma…
Truyền thuyết kể lại rằng phía trên ngọn núi này có một toà cổ mộ được xây từ thời Tây Chu, người được an táng ở bên trong chính là một vị tướng quân họ Cơ, có cùng dòng dõi với Cơ Phát và Cơ Đán, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, đã cống hiến không ít sức lực cho triều đại Tây Chu.
Chỉ là theo như truyền thuyết ghi chép, hắn trời sinh có tính tình bạo ngược, khi còn sống hắn vì quân lương, nhiều lần thành lập một nhóm binh lính gọi là đội quân Hắc Linh để khai quật mộ phần ở khắp nơi, gây ra tiếng kêu than đầy trời.
Vị tướng quân họ Cơ này chết rất kỳ quặc, tục truyền là do hắn có công lao hiển hách, triều đình vì đề phòng lỡ như hắn làm phản, nên trong một lần hắn đại thắng trở về, đã bị buộc tội và bị chôn sống trong quan tài.
Những thuộc hạ trung thành của hắn đã bí mật đi trộm quan tài, xây nên cổ mộ, chính là toà cổ mộ toạ lạc trên Tướng Quân Lĩnh hiện nay.
Bởi vì vị tướng quân họ Cơ này có danh vọng, uy quyền rất cao trong quân đội, binh lính cũng mặc kệ quân lương vì sao mà có, chỉ biết rằng đi theo hắn là có thể ăn no, có thể đánh thắng trận, cho nên sau khi hắn chết đã có hơn một ngàn quân Hắc Linh tự nguyện được tuẫn táng cùng hắn trong lăng mộ.
Ngày nay, những ngôi mộ dày đặc trên Tướng Quân Lĩnh chính là nơi chôn cất của đội quân Hắc Linh này, bao quanh mộ phần của vị tướng quân họ Cơ vào trung tâm, giống như những ngôi sao vây quanh mặt trăng vậy.
Vào thời điểm người trong thôn đói khổ, không phải là chưa từng nghĩ đến việc trộm mộ, nhưng phàm là những ai bén mảng đến mộ phần trên Tướng Quân Lĩnh đều không một ai sống sót, không hoá điên thì cũng tàn phế, thậm chí có kẻ đến cả xác cũng không còn, nghe nói là bị cương thi ở trên núi ăn tươi nuốt sống…
Ngực tôi không khỏi đập “thình thịch”, muốn thoái lui nhưng mắt lại thấy cha tôi đã vác cuốc lên vai, tôi miễn cưỡng căng da đầu mà đuổi theo.
Trên đỉnh Tướng Quân Lĩnh có quỷ khí dày đặc, ở phía dưới còn nghe được tiếng côn trùng kêu, nhưng vừa lên tới thì lại giống như bước vào một thế giới khác, xung quanh vắng lặng đến mức nghe được rõ ràng tiếng thở dốc của chính mình, ngay cả đất ở dưới chân cũng hơi mềm xốp.
Cha tôi vốn đã quen thuộc địa hình nơi đây liền bỏ giỏ và đèn xuống đất, đi tới một trong những hố chôn, cuốc liền mấy cái đã đào ra được xương trắng.
Tiếp đó cha tôi từ trong giỏ lấy ra 1 đĩa thức ăn đặt trước hố, lại đốt ba nén nhang, cung kính dập đầu lạy ba cái. Sau đó mới lấy một ít tiền đồng rải rác xung quanh bộ xương bỏ vào trong giỏ, ôm thật chặt ở trước ngực, cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới vội vã rời đi.