Ai ngờ đến buổi chiều, nhóm người đuổi thi này lại giận giữ quay trở về, khi đang chuẩn bị quay trở lại làng, không biết gã cản thi nọ nghĩ gì mà sai người lật từng tấc đất ở xung quanh cơ quan để kiểm tra.
Nhóm của Côn Bố thấy không thể trốn tránh nổi, đành phải ép mình tiến về phía trước, chỉ là không biết đám người kia đã sử dụng cách gì mà khiến nhóm của Côn Bố không thể sử dụng bất cứ một loại thủ thuật nào, cuối cùng cô Thu phải móc ra một thanh pháo để truyền tín hiệu.
“Không đúng, tôi trông anh không giống như đã gặp vấn đề gì?” Tôi nghi hoặc nhìn Côn Bố chằm chằm. Lúc đầu khi Côn Bố bị người dân lôi ra, tôi còn thấy sắc mặt của anh ta tái nhợt như tờ giấy, thế nhưng mới chỉ qua chốc lát, tôi lại phát hiện ra anh ta vô cùng bình thường, hơn nữa, dựa theo lời của Côn Bố, vậy những vết máu để lại là của ai?
Côn Bố cũng tỏ ra nghi hoặc mà nhìn về phía chúng tôi: “Các cậu nhìn thấy vết máu ư?”
Tôi và lão Yên cùng gật đầu, sắc mặt Côn Bố đột nhiên thay đổi, mở cửa đi ra bên ngoài quan sát, sau khi xác định xung quanh không có người nào, anh ta mới nghiêm túc nói: “Xem ra những người cản thi này cũng không dễ lừa như vậy, vết máu kia e là do họ tạo ra để khiến hai người lo lắng, từ đó bất cẩn tự chui đầu vào cái bẫy họ giăng sẵn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây