Lão Yên cũng yên lặng đứng thẳng lên, nhưng không cầm súng như tôi, mà sờ soạng lấy chu sa ra: “Cũng may chỉ là cương thi lông trắng.”
Tôi cười khổ một tiếng, tuy rằng cương thi lông trắng có cấp bậc không cao, chỉ cao hơn loại cương thi mới hoá thi một chút thôi, nhưng cũng được tính là cương thi rồi. Đến nay tôi còn chưa được đối mặt với cương thi bao giờ chứ đừng nói là đánh, vì thế trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
Nhưng lão Yên vẫn có hứng thú phổ cập khoa học cho tôi, ông ấy chậm rãi nói: “Cương thi lông trắng thực ra rất dễ đối phó, chúng di chuyển chậm chạp, sợ nắng, sợ lửa, sợ gà, chó, thậm chí sợ cả con người, nếu cậu đã muốn ở lại, vậy thứ này giao cho cậu xử lý đấy!”
“Ông, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?” Tôi nhìn con cương thi lông trắng đang đứng chắn trước gã cản thi kia, căn bản không cảm thấy nó là thứ dễ sợ hãi như lão Yên đã nói.
Nhưng lão Yên lại tỏ vẻ mình là người xưa nay không thích nói đùa: “Trường An, trên lưng cậu đang gánh vác thân phận của người giữ mộ, có lẽ cậu không biết nó có nghĩa gì, nhưng cậu phải biết rằng, các cậu vốn có sức mạnh để đối phó với những thứ như thế này! Phải biết rằng tổ tiên của cậu còn chẳng thèm để đám cương thi bình thường vào mắt, thậm chí họ còn có thể một mình chiến đấu và đánh bại Hạn Bạt đấy, cậu là người có rất nhiều thiên phú, chỉ là thiếu thực chiến, nếu gặp được cương thi lông trắng cũng coi như là cơ hội cọ sát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây