Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 187:

Chương Trước Chương Tiếp

“Đan kiến bi điểu hiệu cổ mộc, hùng phi thư tòng nhiễu lâm gian… (Chợt nghe tiếng chim tang gọi cổ mộc; Con trống, con mái bay quanh rừng)” Lão Yên nhìn lướt qua chỗ đất trũng, rồi lẩm bẩm một câu gì đó.

Đọc xong, lão Yên dẫn tôi xuống một chỗ khác bên cạnh bãi đất trũng, nơi không có nước đen, đồng thời dặn tôi những từ ngữ miêu tả trong “Đường Tới Đất Thục Khó Khăn” rất có thể đều là sự thật, cho nên chúng tôi phải hết sức cẩn thận!

Tôi nghĩ đến một số thứ được miêu tả trong bài thơ này, chỉ cảm thấy cả người ớn lạnh, nhưng tôi cũng biết rằng những gì lão Yên nói phải đúng tới tám phần, suy cho cùng chúng tôi cũng đã gặp phải một đàn sói và một đôi Thái Dương Thần Điểu rồi…

Bước vào chỗ đất trũng, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi tôi. Tôi lấy xẻng đào dọc theo chỗ trũng xuống thì thấy lớp đất bên dưới đã chuyển sang màu đen, đào gần nửa thước rồi mà vẫn chẳng thấy được màu sắc nguyên bản của bùn đất.

“Nơi đây đã trải qua bao lâu mới tích lũy được dày như vậy? Mới có thể biến thành dạng như bây giờ?” Tôi vốc một nắm đất đưa lên mũi ngửi ngửi, mùi tanh nồng nặc đến mức khiến người ta cảm thấy thật buồn nôn.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️