Cô Thu cau mày nói, rõ ràng Lý Bạch là người của triều Đường, không biết đã cách thời nước Thục cổ bao nhiêu năm, sao lại làm ra được một bài thơ có quan hệ mật thiết với nước Thục cổ như vậy?”
“Kỳ ngộ này là chuyện không ai có thể nói rõ được, Lý Bạch đã từng tới du ngoạn ở Thành Đô nhiều lần, có lẽ ông ấy đã tình cờ gặp được di chỉ của nước Thục cổ, hoặc thậm chí ông ấy cũng từng tới mộ Tàm Tùng cũng nên.” Nha Tử nói rõ ràng: “Cuộc đời của ông ấy vốn có rất nhiều điều khiến người ta phải thắc mắc!”
Cô Thu vẫn cảm thấy khó hiểu như cũ, lão Yên bèn cười nói: “Chuyện của người xưa vốn là thứ chúng ta không thể kiểm chứng, cho dù có nhiều nhà khảo cổ học, có nhiều bằng chứng như vậy, nhưng không ai có thể tận mắt chứng kiến, bởi vậy không ai biết được lịch sử chân chính cả. Hãy lấy Dư Thành Trạch làm ví dụ, nếu không phải tôi đã tận mắt chứng kiến, quả thực khó mà tin được có thể dựa vào một tấm gương mà tạo được ra cả một con người.”
“Cũng đúng.” Cô Thu không còn thắc mắc nữa, bèn giơ đèn pin chiếu khắp bốn phía: “Chúng ta sắp đến gần đỉnh núi rồi.”
“Mất liên lạc…” Cô Thu vừa dứt lời, Côn Bố ở bên cạnh đã thốt ra một câu, trông dáng vẻ này, dường như chính anh ta cũng không hiểu tại sao lại mất liên lạc được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây