Tôi khó khăn mở mắt ra, phát hiện hình như mình đang nằm trong lều, trong lúc nhất thời tôi có chút mơ hồ về tình huống hiện tại.
“Cậu tỉnh rồi à.” Giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng của Nha Tử chui vào tai tôi, khiến tôi cảm thấy hoảng sợ.
Không chờ tôi kịp đáp lại, Nha Tử đã hô to vài tiếng: “Mọi người mau tới đây, cậu ấy tỉnh rồi, Trường An tỉnh lại rồi!”
Tôi trợn mắt nhìn thấy lão Yên và những người khác đang cùng chạy về phía này, hốc mắt lão Yên đã đỏ bừng, trong con ngươi phủ đầy tơ máu. Tôi muốn hỏi ông ấy chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa há miệng ra lại không thể phát ra được âm thanh nào.
Tôi có chút hốt hoảng, chỉ cảm thấy bản thân như không thể nói được nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây