“Mọi người cẩn thận một chút, đoạn đường phía trước càng có nhiều chướng khí hơn, côn trùng cũng càng ngày càng nhiều.” Côn Bố quay lại, dặn dò chúng tôi.
Kỳ thật không cần anh ta phải lên tiếng, mọi người cũng đã nhận ra. Chúng tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, bởi bình thường càng đi chướng khí phải càng nhạt đi mới phải, nhưng ngay từ đầu chướng khí ở đây đã không bình thường, nên chúng tôi cũng chẳng chú ý nhiều.
Côn Bố dùng một cây cậy để thăm dò đường phía trước, Nha Tử thong thả ung dung đi theo sau lưng anh ta, chẳng có chút lo lắng nào.
Đi được khoảng chừng mười mét, Côn Bố đột nhiên đi vòng lại, anh ta đi rất chậm. Lúc này Nha Tử quay đầu lại và không biết phải làm gì, tôi vừa định nhắc cậu ta nhìn đường thì đã nhận ra cơ thể cậu ta thấp đi một chút.
“Đừng nhúc nhích!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây