Tôi lắc lắc đầu: “Không phải làm bậy, lão Yên, trong tình huống đó, chỉ làm như vậy chúng ta mới có thể sống sót, chẳng lẽ ông muốn chúng tôi để yên cho đám sơn tiêu moi ruột sao? Nó chỉ là một ngọn núi, cây cối dù bị thiêu rụi nhưng vẫn có thể mọc lại, chỉ có người đã chết thì chẳng còn lại gì cả.”
Tuy rằng lúc ấy tôi cũng có chút do dự, tuy nhiên tôi vẫn có thể phân biệt được nặng nhẹ, dù cây cối bị đốt đúng là rất đáng tiếc, xong nếu mấy người như lão Yên mà phơi thây ở đó thì đúng là tổn thất của đất nước.
Lão Yên lấy hộp thuốc ra, đưa cho tôi một điếu, tự châm cho mình một điếu, rít mạnh hai hơi rồi cười khổ nói: “Già rồi, quả thực không được quyết đoán như người trẻ tuổi các cậu, cậu nói không sai, người đã chết rồi thì chẳng còn lại gì cả.”
Nói xong, không biết ông ấy chợt nhớ tới điều gì đó, ánh mắt của lão Yên dừng lại giữa không trung, thoạt nhìn hình như có chút đau thương.
Nhóm của cô Thu nhanh chóng quay lại, lần này bọn họ bắt được hai con thỏ, hơn nữa cũng tiện tay làm sạch thịt thỏ trên đường về, giờ chỉ cần đưa cho Côn Bố nướng nữa thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây