Trên đường đi, chúng tôi nhìn thấy xác của hai con sơn tiêu khác, xét theo vết máu khắp nơi thì hai người nhóm Côn Bố cũng không ổn lắm.
Chạy được khoảng nửa tiếng, chúng tôi nhìn thấy đám Côn Bố, hình như họ cũng đang vắt giò chạy xuống chân núi, bị ánh lửa ngút trời dọa sợ, họ ngơ ngác xoay người nhìn lại, ngay cả Côn Bố cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Nha Tử là người đầu tiên nhìn thấy chúng tôi, lắp bắp nói: “Cậu, các cậu sao lại… không sợ thiêu rụi cả ngọn núi này à?”
Sau đó cậu ta mới nhìn thấy lão Yên sau lưng tôi, tức khắc bị doạ nhảy cao ba thước: “Sao ông ấy lại bị thương nặng như vậy?”
“Đừng nói nhảm nữa, chạy nhanh đi, chúng tôi lại gặp phải năm con sơn tiêu nữa, không thể cản nổi đâu.” Tôi cõng lão Yên vẫn tiếp tục chạy, tôi cũng biết ánh lửa không chỉ gây ra cháy rừng mà còn gây ra những hậu quả xấu khác, nhưng dưới tình huống như thế này, chúng tôi quả thực không có sự lựa chọn nào khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây