Nhưng cũng không thể trách cô ấy, bởi vì ngày hôm qua trời mưa, khiến chúng tôi hoảng quá mà không kịp nhìn đường, chỉ chạy tán loạn trong rừng cây. Vốn chúng tôi định đi về phía Tây, bây giờ lại lệch sang hướng Tây Nam, muốn quay về con đường cũ cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ.
Lão Yên cười một tiếng: “Được rồi, không cần vội.”
Chúng tôi phải mất cả buổi sáng mới quay lại đúng lộ trình, lần này không ai yêu cầu dừng lại cả, bởi mọi người đều muốn đi được càng xa càng tốt.
Tuy nhiên, sau cơn mưa, nắng vô cùng gay gắt, chúng tôi đi bộ dưới ánh nắng giữa buổi trưa được hơn một tiếng, Nha Tử là người gục xuống đầu tiên: “Người tôi như muốn nhũn ra đến nơi rồi, lão Yên, nghỉ một lát đi.”
“Cậu nói thử xem, sao cả hai thầy trò nhà cậu đều có thân thể mảnh mai như thế? Cô gái yếu đuối như Tiểu Thu còn chưa kêu mệt đâu. Nhấc chân nhanh lên, cố gắng kiên trì thêm một lát, chúng ta sẽ nghỉ ngơi sau.” Lão Yên đá đá Nha Tử, cậu ta đành rên rỉ nắm tay tôi mà bò dậy, lẩm bẩm bảo lão Yên bóc lột sức lao động, rồi miễn cưỡng tiếp tục tiến về phía trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây