Bóng đêm dần dần buông xuống, nhiệt độ cũng theo đó hạ dần, chúng tôi quấn túi ngủ quanh người và trò chuyện quanh đống lửa. Côn Bố vẫn không tham gia, thỉnh thoảng nể mặt lắm anh ta mới “ừ”, “à” hai tiếng.
Nha Tử không biết đang nghĩ gì mà một người vẫn luôn hoạt bát như cậu ta nay lại trở nên rầu rĩ, ngồi co ro một góc, trông như là một người bị bắt nạt.
“Nhóc Nha Tử, không phải cậu bị dọa sợ rồi đó chứ?” Cô Thu đang chia rượu trong bình cho chúng tôi, bảo chúng tôi uống một chút cho đỡ lạnh, khi đưa rượu cho Nha Tử, cô ấy còn không quên trêu chọc cậu ta một câu.
Nha Tử ngẩng đầu liếc nhìn cô Thu, sau đó lại cúi đầu xuống, đôi mắt được kính râm che mất như lọt vào biển sương mù mênh mông, không ai biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.
Cô Thu dường như sửng sốt mất một chút, sau đó chọc chọc vào người lão Yên, lão Yên lại lắc đầu ra hiệu chúng tôi không cần lo lắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây