Tên này cũng không phải đèn cạn dầu, cho dù lão Yên có nói thế nào gã cũng không chịu thả tôi ra trước, cũng không nói mình đã bắt Côn Bố thật tới nơi nào, thậm chí đến cả mục đích của bản thân cũng không nói ra, khiến cho chúng tôi hoàn toàn bối rối.
“Trộm mộ à?” Lão Yên đột nhiên thốt ra một câu, người phía sau tôi run lên, có vẻ là bị nói trúng tim đen rồi.
Lão Yên mỉm cười như một vị trưởng bối hiền tử, như thể mâu thuẫn vừa rồi chưa bao giờ xuất hiện: “Lần này chúng tôi tới là vì việc quan trọng, sẽ không gây ra rắc rối gì đâu, đương nhiên, cậu cũng không thể mang được bất cứ thứ gì ra khỏi nơi này, cậu mau thả Trường An ra, chúng tôi cũng thả cậu đi. Nếu cậu dám làm cậu ấy bị thương, chỉ e là hôm nay cậu không còn lành lặn mà xuống núi được đâu.”
Mặc dù khi nói ra những lời này, lão Yên vẫn mỉm cười rất hiền từ, nhưng tôi lại cảm thấy trong đó ẩn chứa sự uy hiếp rất rõ ràng.
“Tôi không tin các người, các người là thành viên của đội khảo cổ quốc gia. Người đứng phía sau tôi đáp lại, lúc này giọng của gã đã không phải giọng của Côn Bố nữa, mà là một giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây