Nha Tử vội vàng xua tay, nói: “Có chị Thu ra quân, làm sao còn cần đến em nữa?”
“A Thu, từ từ đã.” Ngay vào lúc cô Thu sắp đi tới bên cạnh lối đi dành cho trộm, lão Yên đã giơ tay lên: “Đó có phải là ảnh cổ của Côn Bố không?”
Quả nhiên, nhìn theo hướng tay lão Yên chỉ, tôi đã nhìn thấy một con côn trùng nhỏ cỡ móng tay, có hoa văn trắng đen đang bò quanh cửa hang, không biết tại sao, khi nhìn thấy nó tôi lại có chút hoảng sợ.
Lão Yên nhìn một cái, lập tức đưa ra quyết định, quay sang nói với giáo sư Trần: “Lát nữa chúng tôi sẽ đi vào trong đó, anh cứ ở bên ngoài canh giữ, không cho người khác tới gần, bất luận thế nào cũng không được di chuyển, nhớ chưa?”
Rõ ràng là lão Yên đang rất gấp gáp, nên giọng điệu của ông ấy cũng nghe có vẻ như đang ra lệnh, giáo sư Trần chỉ biết ngơ ngác gật đầu. Lão Yên không hài lòng với biểu hiện của ông ấy, lại cao giọng hỏi lại ông ấy đã hiểu chưa? Giáo sư Trần lập tức đứng nghiêm, hô to một câu “đã hiểu”, lúc này lão Yên mới tỏ ra hài lòng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây