“William, tôi có một chuyện muốn nói cho ông biết,“ tôi vẫn giữ nụ cười trên môi: “Chắc ông chưa biết đâu nhỉ, ông sẽ bị kết án tử hình đấy, nhưng là bắn chết, treo cổ, hay là ngũ mã phanh thây, thì phải xem tôi quyết định thế nào.”
“Mày!” William trợn trừng mắt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi xua tay nói: “Nhìn tôi như vậy cũng vô ích thôi, từ lúc bị bắt ông cũng nên hiểu rõ kết cục của mình rồi chứ, nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ của ông ta, tôi đột nhiên thấy thích thú, bèn nhỏ giọng nói: “Đáng tiếc thật, ông vừa mới uống nửa viên thuốc trường sinh bất lão, đáng lẽ có thể sống thêm trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm, thật đáng tiếc quá đi.”
“Lưu Trường An, mày chết không yên thân đâu!” William gầm lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây