Bản thân Nha Tử cũng cảm thấy gượng gạo khi gọi như vậy, chưa kịp để tôi nói thêm đã tự động chuyển sang cách gọi khác, giục tôi nhất định phải mời anh ta ăn một bữa.
“Sao thế?”
Tôi khó hiểu nhìn anh ta, tôi vừa mới xuất viện, không để bọn họ mời cơm đã là may rồi, sao lại còn muốn tôi mời anh ta ăn cơm chứ?
Nha Tử hừ một tiếng, nói tên nhóc vô ơn bạc nghĩa này, nếu không có bút đao kim cương của tôi, cậu có thể sống đến lúc cô Tứ đến cứu sao?
Lời này của anh ta cũng không sai, nếu không phải anh ta đưa bút đao kim cương cho tôi, trận chiến cuối cùng đó có lẽ tôi đã thật sự hy sinh rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây