William xuất hiện trở lại trong tầm mắt chúng tôi sau khoảng mười phút, trên mặt ông ta có chút xấu hổ, nhưng cũng có cả sự vui mừng, ông ta nhìn tôi, gần như phát điên hỏi tôi nửa viên thuốc còn lại ở đâu?
Tôi chỉ vào Lưu Hàn Thu, William lập tức hiểu ý, bảo lính đánh thuê thả Lưu Hàn Thu ra.
Lưu Hàn Thu ngã xuống boong tàu, Trường Không và Dạ Tinh lập tức muốn đỡ ông ta dậy, nhưng lại bị tôi ngăn cản.
“Ông phải bảo người của ông cung kính đưa ông ấy đến đây, chẳng lẽ ngay cả chút thành ý này ông cũng không có?” Tôi nhìn William, lúc này, sắc mặt ông ta hồng hào, có vẻ như đã khôi phục được không ít.
Ông ta lập tức giơ tay lên, hai tên lính đánh thuê kia liền đỡ Lưu Hàn Thu đến, Trường Không và Dạ Tinh lập tức đỡ lấy ông ta, lúc này, Lưu Hàn Thu chỉ còn chút sức lực, ánh mắt ông ta nhìn chúng tôi có chút phức tạp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây