Tôi khẽ gật đầu, giọng nói của Nha Tử lại càng trầm hơn: “Trong đó có đủ loại sâu bọ, mà chúng đều có độc, nếu để một con chui ra ngoài phóng độc, có thể giết chết rất nhiều người.”
Tôi nhìn bóng lưng của Côn Bố, chỉ cảm thấy tóc gáy dựng hết cả lên, ai có thể ngờ được, thứ có thể giết người lại có thể được giấu trong một ống tay áo bình thường như vậy, giờ tôi lại càng hiểu sâu sắc hơn, vì sao Nha Tử lại bảo mình không thể nuốt cơm nổi…
Côn Bố dường như đã nghe thấy chúng tôi nói về anh ta, nên quay lại nhìn chúng tôi, ánh mắt không có chút độ ấm nào khiến cho Nha Tử sợ đến mức giật mình một cái, lập tức nhảy ra xa tôi một mét, để chứng tỏ cậu ta không hề nói gì.
Côn Bố không nói gì, ngoảnh mặt đi và tiếp tục bước ra ngoài.
Nha Tử vỗ vỗ ngực mình, khoa trương nói mình bị hù chết rồi. Tôi không khỏi buồn cười, nói: “Mọi người đều làm chung trong một bộ phận, anh có cần sợ như vậy không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây