Giáo sư Hứa nhíu mày, nói với tình trạng cơ thể hiện tại của cậu, chắc chắn là không cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sao? Còn cả vết thương trên người cậu...
Tôi xua tay, nói không sao cả, những vết thương này rất dễ hồi phục.
Thấy tôi kiên quyết như vậy, giáo sư Hứa liền bảo tôi đợi, ông ấy sẽ liên lạc với bộ trưởng Hầu.
Tôi quay về văn phòng của Lão Yên, ngồi trên chiếc ghế mà ông ấy thường ngồi, sau đó nhìn đám người cô Thu: “Lão Yên đã đi rồi, chúng ta đều rất đau buồn, tôi vốn dĩ nên gánh vác trách nhiệm, nhưng lại khiến mọi người lo lắng, thật ngại quá.”
Bọn họ không nói gì, bởi vì bọn họ biết tôi không cần bọn họ đáp lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây