Nha Tử cũng kinh ngạc nhìn ông ta, sau đó lạnh nhạt nói: “Không cần, vốn dĩ là chúng tôi tài năng không bằng người ta, chúng tôi ở lại là điều nên làm.”
Chát!
Lưu Hàn Thu giơ tay lên, không thèm nhìn, tát vào mặt Nha Tử một cái, Nha Tử định nổi giận, Lưu Hàn Thu liền lạnh lùng nói: “Các cậu ở 701 bao nhiêu năm, chỉ học được cách làm “anh hùng rơm” thôi sao?”
Tôi kéo Nha Tử lại, không nói gì nữa.
Tôi không hiểu ý đồ của Lưu Hàn Thu, nhưng tôi biết, nếu chúng tôi cứ “nhường qua nhường lại”, sẽ càng thêm bất lợi, bởi vì William rõ ràng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây